SÁU NGƯỜI ĐI KHẮP THẾ GIAN - Trang 205

“Quán Thiên Nga Rũ Cánh ư? Không, cũng như thỏa thuận của tớ với

khách sạn thôi.” Anh ta gõ vào tấm các trên bàn trước mặt Cato. “Tớ kiếm
ăn nhờ nhiều món hoa hồng khác nhau. Cậu có muốn thử quán Thiên Nga
không?”

Cato đá vào chiếc va li của mình nói, “Nhớ chứ? Tớ không có chỗ trọ. ”

“Gửi lại đi.” Jean-Victor gọi bồi bàn và bảo anh ta cất va li vào sau quầy

rượu. “Vì với quán Thiên Nga, anh không bao giờ biết trước sẽ xảy ra
chuyện gì đâu. May ra thì cậu sẽ không cần thuê khách sạn.”

* * *

Sau này, khi Cato kể cho tôi nghe về cuộc gặp với Jean-Victor, tôi rất kinh

ngạc về cách ứng xử của Cato, như thể một thanh niên hoàn toàn khác đã
xuất hiện trong cuộc hành trình ngắn ngủi từ Philadelphia tới Torremolinos,
nhưng anh biện bạch cho mình bằng cách này: cái chết của Vilma - ông đã
bao giờ nhìn thấy một cô gái mười sáu tuổi bị đá vỡ mặt chưa? - và việc xảy
ra tại nhà thờ Llanfair... mối ràng buộc đối với mỗi trường hợp. “Tôi bị giật
ra khỏi mọi sợi dây níu giữ và tôi thực sự cóc cần biết điều gì xảy ra với
mình. Nếu thế giới của người da trắng muốn tôi kiếm ăn ở quán Thiên Nga
Rũ Cánh thì với tôi cũng được thôi.”

Vậy là Jean-Victor dẫn Cato tới phố chính và một lát sau họ đã nhận ra

con thiên nga nổi tiếng, rũ rượi đến nỗi dường như sắp đổ sụp xuống vỉa hè.
“Dù là ai vẽ cái biển hiệu này đi chăng nữa, người ta cũng nên trả cho anh ta
gấp đôi,” Cato nói.

Cato cảm thấy căng thẳng khi Jean-Victor dẫn anh qua cánh cửa kiểu

Phục Hưng bước vào quán bar tối om. Anh ngượng nghịu đứng bên cửa
trong khi Jean-Victor nhìn quanh rồi thất vọng quay lại với anh, “Không
thấy người tôi quen, uống một cốc nước chanh đã.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.