SÁU NGƯỜI ĐI KHẮP THẾ GIAN - Trang 206

Họ ngồi ở một chiếc bàn đặt giữa quán, và Cato dần nhận ra từ các ngăn

xung quanh có khá nhiều đôi mắt trên các khuôn mặt anh không thấy rõ
đang nhìn anh chằm chằm, Jean-Victor thầm thì, “Đây là cái bàn thuận lợi
nhất đấy. Tất cả mọi người đều có thể nhìn xem cậu là ai.” Trước sự ngạc
nhiên của Cato, một người ngồi ở một trong những ngăn đó đứng lên và đi
ngang qua phòng tiến tới chỗ anh. Đó là một người đàn bà, mặc bộ quần áo
bằng vải tuýt, và bà ta nói giọng khàn khàn nam tính. “Cậu từ Hoa Kỳ tới?”
bà ta hỏi, chống tay xuống bàn.

“Vâng. ”

“Chửi cho bọn chúng một trận. Xé xác chúng nó ra. Nếu tôi mà còn trẻ và

là người da đen thì tôi sẽ cho nổ tung đường xe điện ngầm. Tôi đứng về phía
cậu, chàng trai ạ.” Bà ta vỗ vai anh rồi quay về bàn mình.

Một lát sau, người bồi bàn đến gần hai người mà nói, “Các quý bà trong

ngăn kia muốn mời các anh một ly.”

“Chivas Regal,” Jean-Victor gọi ngay. “Hai ly.” Khi người bồi bàn đã đi,

anh ta thì thầm, “Các bà kia giàu sụ. Cứ gọi thứ rượu đắt nhất quán.”

“Chivas Regal là gì?”
“Nếu cậu không thích, tớ sẽ uống hộ.”
Họ ngồi gần một tiếng đồng hồ, trong thời gian đó nhiều người dừng lại

nói chuyện với Jean-Victor, nhân vật có vẻ như quen biết tất cả mọi người ở
Torremolinos, và ai cũng chúc Cato có được một kỳ nghỉ thú vị. Cuối cùng
Jean-Victor nói, “Tốt hơn hết chúng ta nên tìm cho cậu một chỗ ngủ. Có vẻ
như người tôi đang tìm sẽ không đến đâu.”

“Ai vậy?”
“Một người Boston tên Paxton Fell. Lắm tiền. Tinh tế tuyệt vời. Ông ta có

một ngôi nhà xa hoa trên ngọn núi sau thành phố. Các phòng phụ... cậu biết
đấy.”

“Chắc chắn không,” Cato nói thẳng. “Tớ là lính mới ở thành phố này. Tớ

phải làm gì để kiếm được một phòng của Fell?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.