SÁU NGƯỜI ĐI KHẮP THẾ GIAN - Trang 212

Một lần nữa, Cato lại gửi đồ ở chỗ người trông quầy rượu - lần này có

thêm bốn đôi giày đắt tiền Fell tặng - để có thể đi một vòng quanh thành phố
tìm phòng trọ, nhưng tinh thần của Torremolinos truyền cho anh cảm giác
vui sướng đến mức trước khi bắt tay vào việc anh quyết định nghỉ ngơi một
lát, và anh ngồi uể oải ở quán rượu quan sát đợt khách du lịch mới đến. Giờ
đang là tháng Tư và các nhóm người hăng hái hoạt bát hơn đang đổ tới,
trong đó có nhiều người quyết tâm đi bơi bất chấp biển lạnh đến mức nào.
Trong lúc ngồi dưới nắng, là người da đen duy nhất ở khu vực này, anh suy
ngẫm về hoàn cảnh của mình, và thấy nó cũng khá có triển vọng: Hễ cấp
bách, lúc nào mình cũng có thể sống ở nhà Fell... và kiếm ít tiền tiêu nữa.
Đám bạn ông ta đều cho rằng một người da đen biết sử dụng dĩa ăn là điều
lạ lùng, nên nếu cần thêm chút tiền, mình có thể moi của bọn họ. Thằng cha
béo phì đã lên giường với mình... hay một tay khác người Chicago... hay gã
có con chó xù. Mặt khác, mình tin chắc sẽ xin được một việc gì đó ở lâu đài.
Nhóm đàn bà giàu có đó mê tít anh chàng da đen mà. Họ thích có anh chàng
đó bên cạnh - một thứ đồ chơi, nguy hiểm nhưng thú vị. Cato, mày giải
quyết xong vấn đề rồi. Ý tao là mày đã có một cái van an toàn rồi.

Ngay trong ý nghĩ, anh cũng dùng tiếng Geechee, “Mình cho rằng ông

Wister vẫn tiếp tục gửi giấy xanh lá cây

[36]

cho mình. Ông ấy bị lương tâm

cắn rứt - không phải vì bản thân mà vì những người da trắng khác - và ông
ấy có tiền, anh bạn ạ, ông ấy có tiền.” Anh lắc đầu ngờ vực trước viễn cảnh
ông Wister sẽ gửi séc đều đặn, rồi mỉm cười khi nghĩ đến sự đảm bảo mà
chúng mang lại cho anh. “Dĩ nhiên mình không thể về nhà trừ phi lệnh truy
nã mình bớt ráo riết hơn. Có thể một năm, có thể hai. Như vậy là mình mắc
kẹt ở Tây Ban Nha, và không thể có nơi nào tốt hơn. Không, không thể có
nơi lưu đày nào tốt hơn được.”

Anh ngả người lên lưng ghế, để ánh mặt trời ấm áp chiếu vào mặt. Mở

mắt, anh thấy một tốp thiếu nữ Scandinavia xinh đẹp đi ngang qua, anh nói
nhỏ với mình, “Anh bạn, thế này mới gọi là sống chứ.” Nhưng hình ảnh các
cô gái buộc anh phải quay lại ngẫm nghĩ về vấn đề thực tế trước mắt, và anh
nghĩ: Mình có cảm giác đồng tính không phải thứ dành cho mình. Đơn giản

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.