SÁU NGƯỜI ĐI KHẮP THẾ GIAN - Trang 242

nào; và cậu vẫn làm họ bất bình bằng những câu chuyện về các cuộc diễn
tập quân sự trên sa mạc. Điều duy nhất thay đổi là ông ngoại cậu cho lắp đặt
tại nhà riêng của họ ở Grosse Pointe một trạm radio tuyệt vời với cột ăng ten
có thể kéo vào, và khi đám bạn học thấy Bruce thông thạo thiết bị này như
thế nào, và cậu quen biết những người trực tổng đài khắp thế giới như thế
nào, họ bắt đầu tự hỏi liệu có thể nào cậu đã nói thật về những kinh nghiệm
trong quân đội.

Rồi đến chuyến tham quan Thành phố Đỏ của cậu, và mọi thứ đều thay

đổi. Ở Haifa, lũ trẻ hay hát một bài thường khiến cha mẹ chúng khiếp sợ.
Bài hát tên là “Bản ballad về Thành phố Đỏ” kể về cuộc thám hiểm Negev
lúc nửa đêm. Lần đầu tiên bà Doris Zmora nghe cậu con trai Yigal khe khẽ
hát bài này, thì thầm những lời:

“Ta là một người đàn ông.
Ta sẽ đến Thành phố Đỏ.
Ta dũng cảm tiến về hướng Đông...”

Bà kêu lên, “Yigal! Con không bao giờ được hát bài ấy một lần nào nữa.

Không bao giờ!”

Cậu bật cười trước nỗi sợ của bà, và hai ngày sau lại bị bắt gặp đang hát

bài hát kích động ấy. Lần này, mẹ cậu mời cha cậu tới, tiến sĩ Zmora nói,
“Mẹ con nói đúng. Đừng để bài hát ấy ăn sâu vào máu.”

“Tại sao lại không ạ?”

“Vì nó dẫn tới cái chết. Cái chết vô nghĩa. Và bất cứ cái chết vô nghĩa nào

cũng là điều khủng khiếp.”

“Con không sợ.”
“Không đáng sợ với người chết... chỉ với người bị bỏ lại thôi.”

Nhưng, cũng như nhiều thanh niên Israel khác trên khắp đất nước này,

Yigal vẫn hát cho mình nghe bài đó, và một buổi sáng mùa hè năm 1966,
cậu đang đợi trong sân nhà ở Haifa thì một chiếc xe hơi màu đen chở hai
thanh niên chầm chậm chạy qua, một người nghiêm trang gật đầu với Yigal
khi chiếc xe đi tiếp. Tránh gây nghi ngờ, Yigal chậm rãi kết thúc công việc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.