SÁU NGƯỜI ĐI KHẮP THẾ GIAN - Trang 249

khi gặp hai em gái, vì đột nhiên cháu nhận ra Đài truyền thanh Damascus
vẫn ra rả rằng mọi người ở Haifa sẽ bị tàn sát, cũng có nghĩa là cả Ruth và
Shoshana, vậy là không thể kiềm chế nổi bản thân, cháu bật khóc.”

Cậu về đến Israel đúng thứ Sáu, ngày đi lễ, và dù gia đình cậu thường

tránh các giáo đường Do Thái, tối đó tiến sĩ Zmora nói, “Cha nghĩ chúng ta
nên đến Shul

[50]

,” và họ cùng đi. Khuya hôm đó Yigal tìm cách liên lạc với

những người bạn hơn tuổi đang là quân dự bị. Cậu vào trung tâm Haifa tới
tận quảng trường, nơi con đường sắt ngầm leo núi, Carmelit, bắt đầu hành
trình lên đỉnh Carmel, và tại quán cà phê ngoài trời cậu gặp ba người bạn
trong nhóm. Họ rất vui mừng gặp cậu, nhưng không khí chờ đợi lặng lẽ bao
trùm thành phố cũng tác động đến nơi này, nên họ giữ giọng nói thật nhỏ để
khách hàng ngồi ở các bàn xung quanh khỏi nghĩ họ sợ hãi hay bị kích động.

“Thể nào cũng chiến tranh,” họ bảo cậu.
“Sao các anh không ra mặt trận?” Yigal hỏi.
“Mặt trận? Ở đâu chả là mặt trận. Họ chưa gọi chúng tớ vì chưa bố trí

xong thôi. Chúng tớ đang đợi.”

Đêm tháng Sáu ở Haifa thường tuyệt vời, với tiếng thì thầm mơ hồ của

những cây tuyết tùng trên đồi và tiếng vọng của biển cả dọc bến cảng. Các
đôi tình nhân tay trong tay leo lên những dãy cầu thang dài, trong khi mớ
hỗn độn nhiều thứ tiếng góp phần đối âm cho tiếng Hebrew gốc đa số dân
chúng sử dụng. Nhưng vào đêm thứ Sáu ấy thành phố còn đẹp đẽ gấp ba, vì
con người lúc cận kề cái chết ân cần với nhau gấp ba.

Rồi, không còi báo động hay còi tín hiệu, những chiếc xe khách bình

thường bắt đầu đi lại khắp thành phố, cả trong những ngõ nhỏ gần bến cảng
lẫn trên những đại lộ rộng rãi ở Carmel. Tài xế thường là một cô gái, không
bao giờ mặc quân phục, và đám đàn ông ngồi trên xe cũng mặc quần áo
thường dân. Chiếc xe sẽ dừng lại, máy vẫn nổ, những người đàn ông vội vã
xuống xe nhưng không hề chạy để khỏi gây hoảng loạn. Họ sẽ đi từ nhà này
đến nhà khác, hầu như im lặng, gõ cửa một hai lần và gật đầu với người đã
biết trước cuộc thăm viếng này. Thường thường, không một lời nào được
thốt ra, chỉ có cái gật đầu hiểu ý, nụ cười chào nhau nghiêm nghị, cánh cửa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.