SÁU NGƯỜI ĐI KHẮP THẾ GIAN - Trang 262

được thực hiện nó sẽ thành nỗi ám ảnh đối với mình... Cậu sung sướng bật
ngón tay trước khám phá mang tính trí tuệ ấy, dù khám phá đặc biệt này
không mang lại niềm vui cho bản thân cậu: Và mình sẽ hành động không
phải vì lý trí, không phải vì nhu cầu, mà phần nào đó vì tinh thần cuộc chơi.
Mình sẽ chống lại người Do Thái chỉ để đùa cho vui. Cậu dừng lại để suy đi
tính lại thật kỹ càng: Mình sẽ biến nó thành trò tiêu khiển quốc gia - năm
này qua năm khác suốt hàng thập kỷ.

Cậu thấy rõ lời cam đoan như vậy ngụ ý rằng Cuộc Chiến Sáu Ngày sẽ lại

tiếp tục: Mọi việc sẽ lại xảy ra lần nữa - Haifa dưới bom đạn... xe tăng vượt
qua Sinai... Ông Sabra sẽ trở thành một ông già giảng giải cho các chỉ huy
xe tăng mới - “Đừng bao giờ ém xe tăng của các anh ở vị trí cố định...”
Đúng là một cuộc sống khủng khiếp. Tuy nhiên cậu vẫn nhìn thấy một tia hy
vọng: Nếu bằng cách nào đó cả hai phía có thể bảo đảm sự hòa giải... một
cách trung thực... đi đến bản chất của vấn đề và giải quyết những mối bất
bình. Buồn bã lắc đầu, nuối tiếc nhìn vùng đất Galilee nơi người Do Thái đã
thực hiện được biết bao điều có ích trong khi các dân tộc khác lại làm được
rất ít, cậu kết luận: Không phải trong thời gian mình còn sống... mâu thuẫn
quá quyết liệt. Trong hai trăm năm nữa, đây không phải nơi dễ chịu để sống.
Nhưng rồi, với niềm hy vọng không gì dập tắt được của tuổi trẻ, cậu lại
nghĩ: trừ khi chúng ta ngồi lại cùng nhau.

Với kết luận ban đầu này, một kết luận mà cậu quyết định không thảo luận

với hai cô em vì chúng không có quốc tịch Mỹ, Yigal quay về Detroit, tại
đây cậu rơi vào một địa ngục đặc biệt khiến cậu phải bối rối lo âu suốt niên
học 1967-1968. Một mặt, những người Do Thái đa cảm coi cậu là một anh
hùng - tệ hơn cả là ông ngoại cậu, đi khoe với hết người quen này đến người
quen khác, “Các ông, các bà nói với tôi là vì người Do Thái không chơi
bóng bầu dục nên họ không thể chiến đấu được. Các ông, các bà nghe
chuyện về cháu tôi xem... mười sáu tuổi đầu” - nhưng điều tồi tệ là cậu phải
nghe những câu nói đùa vô lý về sự không hiệu quả của quân Ai Cập; bằng
trực giác cậu biết đây không phải cách tiếp cận vấn đề mang tính xây dựng.
Có thể những người Ai Cập cậu đã đối mặt ở đèo Qarash không được lãnh
đạo tốt, nhưng họ không phải quân nhát gan, cũng không phải đề tài để bông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.