SÁU NGƯỜI ĐI KHẮP THẾ GIAN - Trang 283

Britta bước đến bàn, nghe thuật lại những gì anh chàng này đã làm, rồi

hôn lên trán anh. “Anh đã chiến đấu vì tất cả chúng ta,” cô phát biểu. “Em
biết. Cha em cũng làm như vậy.”

Tại một chiếc bàn cạnh cửa ra vào, một người Mỹ từ nãy đến giờ vẫn ngồi

theo dõi câu chuyện với vẻ điềm tĩnh dửng dưng chậm rãi đứng lên, như một
cuộn dây đang trải ra, và lại gần chỗ Yigal. Anh ta là người da đen, trẻ, đẹp
trai, để râu, ăn mặc thời trang. Đứng cao hơn Yigal, anh ta gõ nhẹ ngón tay
trỏ vào anh và hỏi, “Cậu là anh chàng phá nổ xe tăng phải không?”

“Tớ là anh chàng trốn trong xe thông tin... sợ hết hồn.”
“Nhưng cậu có mặt ở đó chứ? Qarash, đúng không?”
“Tớ có mặt ở đó.”

“Nào, tớ muốn bắt tay cậu. Tên tớ là Cato. Tớ hay lui tới quán này, vì vậy

chúng ta sẽ thường xuyên gặp nhau.”

Cato kéo ghế lại và dồn dập hỏi Yigal một loạt câu: Làm sao ít người như

thế lại có khả năng chống cự được nhiều người như thế? Quân Do Thái có
những loại súng gì? Tại sao xe tăng không đơn giản nổ máy và dẹp tan toàn
bộ chiến dịch? Ông Sabra làm sao khích cho quân mình bừng bừng khí thế
đến mức đủ để ngăn chặn một chiếc xe tăng?

Sau bữa tối khá lâu cuộc chuyện trò mới chấm dứt. Suốt thời gian ấy,

Yigal vẫn tìm cách để mắt đến Britta, và anh càng tin chắc hơn bao giờ hết
đây là người con gái đáng được anh thương yêu... trong nhiều năm tới. Vì
vậy anh không chăm chú nghe khi Cato hỏi, “Cậu đang trọ ở đâu?” Không
nhận được câu trả lời, anh da đen lại hỏi, “Này người anh hùng, cậu ngủ ở
đâu?

“Thực ra, tớ đang tìm một chỗ nào đấy.”
“Cậu vừa tìm thấy rồi đấy, người anh hùng. Ở chỗ chúng tớ có một cái túi

ngủ, và hoan nghênh cậu sử dụng nó.”

“Cậu ở chỗ nào?” Yigal hỏi.

“Khu vực tốt nhất vùng lân cận. Dưới bãi biển.”
“Tớ có thể thuê một phòng... hay cái gì đó không? Ai là chủ nhà?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.