SÁU NGƯỜI ĐI KHẮP THẾ GIAN - Trang 292

chưa cưới đã chết ở phương xa. Bốn năm sau, khi cô và anh thợ mộc đã có
ba con thì người yêu cô trở về:

“Con vua ta có dễ dàng,

Yêu ta say đắm, vui lòng lấy ta;
Lòng ta chỉ nhớ tới nàng,
Bạc vàng, châu báu chẳng màng đến chi.”

“Vì chồng em là chàng thợ mộc,
Thợ đóng tàu trẻ chính là chồng em.
Và bé trai nhỏ xinh đã ra đời,

Nếu không, chàng hỡi, em nguyện theo chàng.”
Người đàn bà bỏ chồng, trốn đi với mối tình đầu để rồi phát hiện ra anh ta

không còn là người nữa mà đã trở thành quỷ. Tiếng hát của Gretchen trở nên
mong manh và đầy dự cảm khi đến đoạn kết:

“Cột buồm chính, tay hắn bẻ gãy,

Cột buồm trước, đầu gối hắn đè,
Và bóp vỡ chiếc tàu thành hai mảnh,
Hắn nhấn chìm nó xuống biển khơi.”

“Tên bài này là gì?” tôi hỏi.
“Child 243,” cô đáp, rồi bật cười. “Đó là tên chúng cháu thường dùng.

Thực ra, đây là khúc ‘Người tình Yêu quái’. Còn Child số bao nhiêu là do
một người bạn thời xưa của gia đình cháu đặt.”

Bà Cole giải thích rằng suốt những năm cuối thế kỷ trước, trong một ngôi

nhà cách chỗ chúng tôi đang ngồi không xa lắm, một giáo sư Harvard nổi
tiếng, ông Francis James Child, sưu tầm những khúc ballad cổ bấy giờ đang
dần bị quên lãng. Ông dành gần năm mươi năm cho nhiệm vụ này, tập hợp
mọi dị bản được biết đến của từng khúc ballad. Trước khi mất không lâu,
ông xuất bản công trình sưu tầm của mình thành mười tập lớn ghi lại lịch sử
ra đời và tồn tại của 305 khúc ballad cổ điển.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.