SÁU NGƯỜI ĐI KHẮP THẾ GIAN - Trang 331

Đến cuối tháng Mười, cô rõ ràng không thể tập trung vào việc học cao

học tại trường Radcliffe và cũng không thể hào hứng với cuộc bầu cử được
nữa, một khi cô tin rằng hoặc Nixon hoặc Humphrey sẽ tự giam mình trong
những quan niệm cũ rích của chính quyền. Lần nào nghe một trong hai
người đó nói đến luật pháp và trật tự, cô cũng đều cau mày, và khoảng giữa
tháng Mười một, cô thậm chí thôi luôn cả việc giả vờ lên lớp.

Đầu tháng Mười hai, một số sinh viên luật trường Harvard cố gắng mời

cô lãnh đạo ủy ban vận động giúp thẩm phán Abe Fortas được Quốc hội bổ
nhiệm làm Chánh án tòa án tối cao nhưng cô không tài nào nhen lên trong
lòng ngọn lửa nhiệt tình. Nhưng dù sao luật pháp vẫn mê hoặc cô và cô tự
hỏi không biết các thanh niên cấp tiến có sai lầm không khi họ khuyên:
“Mỗi khi xã hội làm nhục bạn, hãy hạ gục họ bằng siêu tình yêu.” Gác hết
mọi việc sang một bên, cô dành cả ngày soạn thảo một lá thư lời lẽ khá thận
trọng rồi gửi bảo đảm đi:

Brookline, Massachussets.
Ngày 10 tháng Mười hai năm 1968
Gửi Cảnh sát tuần tra Nicholas Woiczinsky

Sở Cảnh sát Patrick Henry, Indiana.
Thưa ngài sĩ quan Woiczinsky,
Tôi là người phụ nữ trẻ đã bị các đồng nghiệp của ông làm nhục tại sở

cảnh sát hồi tháng Tám năm ngoái, là người mang theo cây đàn guitar đã bị
ông bắt nhầm khi chúng tôi đang lái xe qua Indiana.

Tôi thường hồi tưởng về ngày hôm đó, và nhớ lại rằng trong suốt thời

gian tôi ở trong căn phòng đó ông đã không nói một lời nào và không làm gì
khiến tôi thêm hoảng sợ. Giờ đây, tôi đoán ông xấu hổ về toàn bộ cách thức
tiến hành việc đó.

Tôi cũng rất xấu hổ. Tôi xấu hổ vì đã suy sụp tinh thần và gọi các ông là

đồ lợn. Đó là một từ đáng ghét, từ đáng lẽ tôi không nên dùng. Ông có lý khi
phản ứng như ông đã làm, và tôi tha thứ cho ông tội đã đánh tôi ngã lăn đến
tận cuối phòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.