SÁU NGƯỜI ĐI KHẮP THẾ GIAN - Trang 335

cô. Cô nghĩ đến hàng chục điều khôn ngoan cần phải nói với ông già thận
trọng này, nhưng cô biết sự trò chuyện kiểu đó là không thể, vì vậy cô kiềm
chế cơn giận và rời khỏi văn phòng luật sư. Ông ta theo cô ra hành lang để
hỏi, “Cô nói số tiền tiếp theo sẽ được chuyển đến đâu nhỉ?” và cô không thể
nhịn được nữa, “Có lẽ là Nepal. Cũng có thể là Marrakech. Tôi vẫn chưa
biết, nhưng tôi sẽ báo cho ông hay.” Trên đường về nhà, cô chợt bật cười khi
nghĩ đến cảnh ông ta dán mắt vào bản đồ để cố xác định vị trí Nepal và
Marrakech. Cô cũng chẳng tài nào giúp được ông ta; đó là những cái tên mà
mấy thanh niên ở quán cà phê vô tình nhắc đến.

Ngày 11 tháng Giêng, cô nhận tấm séc đầu tiên, tới ngân hàng, đổi thành

một tập séc du lịch, đến hãng Air France lấy vé máy bay, và trưa hôm đó báo
cho mẹ biết, “Con sẽ bay chuyến tám giờ đi Pháp.”

“Khi nào?”
“Đêm nay. Mẹ có thể nói với cha.” Cô không tiết lộ thêm về kế hoạch của

mình.

Bà Cole lập tức gọi điện cho chồng, ông bèn bắt taxi đâm bổ về nhà hỏi,

“Chuyện này là thế nào?”

“Con sắp đi Pháp,” cô đáp. “Khi nào ổn định, con sẽ báo cho cha mẹ biết

con định làm gì.”

“Con đi Pháp bằng cách nào?” cha cô kêu lên.
“Rất đơn giản. Con bắt taxi, ra sân bay và lên máy bay.”

“Nhưng cha mẹ không thể cho con tiền... học phí của con sẽ bị lãng phí...”
“Cha, con không cần cha,” cô lạnh lùng nói. “Hồi tháng Mười con đã cần

cha biết nhường nào.”

“Con định nói đến vụ Patrick Henry phải không?” mẹ cô hỏi. “Con yêu,

cha mẹ đã tha thứ cho con rồi... không cần biết chuyện gì xảy ra ở đó... cha
mẹ đã quên rồi.”

“Con thì không,” cô đáp, và cô cũng không cho họ tiễn ra máy bay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.