SÁU NGƯỜI ĐI KHẮP THẾ GIAN - Trang 345

bữa với chúng tôi không? Xin lỗi, tôi là cha của Gretchen Cole.”

“Rất sẵn lòng ạ. Ông có biết tin gì của Gret không?”

“Tôi đang hy vọng cậu cho tôi biết.”
“Cô ấy có một dự định lớn về thung lũng sông Loire. Cháu cũng muốn đi

theo nhưng lại phải thi môn tiếng Pháp năm thứ ba, nếu không sẽ mất suất
học bổng của trường Stanford.”

Ông Cole quàng tay qua vai cậu thanh niên đưa lại chỗ chúng tôi. “Tiến sĩ

Ditschmann, tối nay ông và bà nhà có vui lòng dùng bữa với chúng tôi
không?” Khi hai nhà sư phạm gật đầu, ông Cole nói, “Quanh đây chắc chắn
phải có nhà hàng nấu kiểu thôn quê. Chúng ta hãy có một tối vui vẻ với
nhau.”

Chúng tôi tìm được một chiếc taxi và đi ra ven thành phố Besançon, nơi

có một nhà hàng Alsace phục vụ món bắp cải đỏ, bảy loại dồi khác nhau và
một thứ bánh mì đen chua. Khi chúng tôi đã yên vị trước mấy vại bia, ông
Cole nói, “Ở Boston tôi làm chủ tịch hội đồng quản trị trường St. Peter.
Công việc khá phù hợp. Tiến sĩ Ditschmann, cách tiếp cận với giáo dục của
ông đã hấp dẫn tôi. Sinh viên muốn đi thì đi, muốn đến thì đến, ông không
phải lo gì cả, thế mà các bạn trẻ như cậu đây vẫn thành công với phương
pháp của ông. Ông sẽ là một luồng gió tươi mát ở St. Peter... nếu có lúc nào
đó ông muốn thử.” Rồi ông quay sang cậu da đen hỏi, “Ở Besançon,
Gretchen xoay xở ra sao?”

“Một người xuất sắc... về mọi mặt.”
“Nó có vui vẻ không?”

“Không. Rất căng thẳng.” Cậu thanh niên ngập ngừng, rồi thêm, “Cháu có

lẽ là người con trai thứ tám xếp hàng để cố gắng hôn được cô ấy. Cô ấy rất
căng thẳng. Chúng cháu tưởng cô ấy phải rời khỏi đây sớm hơn cơ.”

“Cậu tán thành việc nó ra đi ư?”
“Tất cả bọn cháu đều tán thành,” cậu thanh niên đáp. “Đã đến lúc cô ấy

phải đi tiếp.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.