SÁU NGƯỜI ĐI KHẮP THẾ GIAN - Trang 349

công ty du lịch để cảm ơn cô gái một lần nữa. “Tôi e là nhất định phải đi Ý.”

Cô gái Pháp nhún vai nói, “Bao giờ cả hai chúng ta đều sáu mươi tuổi và

đã vớ được một anh chồng triệu phú rồi gặp nhau tại một nhà hàng nào đó ở
Paris, cậu sẽ thú nhận, ‘Buổi sáng hôm ấy ở Avignon không hiểu sao tớ lại
ngu đến thế!’” và cả hai cùng bật cười.

Gretchen lái xe ra khỏi thành phố, nhưng khi đến ngã ba, nơi đường cao

tốc đi Aix và Nice lượn trái về phía Ý còn đường đi Nimes và Perpignan rẽ
phải về phía Tây Ban Nha, cô nhận ra mình đột nhiên bẻ quặt tay lái sang
phải, vừa làm vừa hét lên, “Ý có thể đợi được. Người ta đang ca hát ở
Torremolinos và họ cần mình!”

* * *

Bốn giờ chiều ngày 3 tháng Năm năm 1969, mọi khách quen đang uể oải

ngồi trong quán cà phê đối diện quầy báo chính ở Torremolinos không tập
trung vào dòng khách du lịch qua lại nữa mà quan sát một chiếc pop-top
màu vàng bụi bặm có biển số Pháp vừa tiến vào trung tâm thành phố, bên
tay lái là một phụ nữ trẻ trung duyên dáng đi du lịch một mình. Ai cũng thắc
mắc, “Không hiểu một cô gái trẻ như vậy làm gì một mình?” và tiếp theo đó
phần lớn đàn ông đều nghĩ, “Một anh chàng may mắn nào đó sẽ bám lấy
món bở này cho mà xem.” Họ dõi mắt theo khi cô gái dừng xe bước xuống,
lơ đãng nhìn quanh một lượt, không tỏ vẻ gì là đã nhìn thấy quán bar hoặc
muốn vào đó nếu đã nhìn ra nó, mua một ôm báo tiếng Pháp và Đức, leo lên
chiếc pop-top, lái đi.

“Cô ấy sẽ trở lại,” một sinh viên người Mỹ nhận định với bạn, “và cô ấy

đáng để làm quen đấy.” Rồi, thấy xe cô dừng lại trước đèn giao thông, anh ta
chạy đến thân mật hỏi, “Có gì cần tôi giúp không?”

“Có. Khu cắm trại ở đâu vậy?”

“Ở đây làm gì có. Cô cứ xem dọc bãi biển ấy. Tìm một chỗ mà đậu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.