SÁU NGƯỜI ĐI KHẮP THẾ GIAN - Trang 363

tôi lại khổ sở không biết tối đó nên đến làm khách tại hiệu ăn nào ở
Torremolinos. Do khách hàng thuộc đủ mọi nước trên thế giới nên thành phố
có vô vàn quán ăn ngon: một quầy tự phục vụ khá phong phú, một nhà hàng
Đức sang trọng trong khách sạn Brandenburger, một địa điểm có món ca ri
Ấn Độ ngon hơn bất kỳ nơi nào ở New York, sáu bảy nhà hàng Trung Quốc
hạng nhất, một hiệu ăn Pháp khá ngon đủ để ít nhất cũng phải được xếp
hạng một sao trong quyển hướng dẫn Michelin, và một quán rượu Tây Ban
Nha lâu đời cực kỳ hấp dẫn dĩ nhiên tên là El Caballo Blanco. Thật thú vị
khi được ngắm các quán ăn này trong lúc đói bụng, và ở Torremolinos tôi
được ăn ngon hơn bất kỳ nơi nào khác tôi từng đến công tác. Nhiều hôm, khi
rời căn hộ trên tầng chót để đi ăn tối, tôi lại lẩm bẩm cầu nguyện: “Tạ ơn
Chúa, con không phải ở Afghanistan hay Marrakech.”

Tuy nhiên, cảnh rỗi rãi bắt buộc đã bắt đầu khiến tôi phát chán, vì cuộc

đàm phán với người Hy Lạp chỉ chiếm của tôi vài phút mỗi ngày: “Vâng,
chúng tôi sẽ xem xét việc tăng lên thêm ba triệu nữa... thậm chí bốn triệu
cũng có thể cân nhắc... sáu thì dứt khoát không.” Khi thời gian lưu lại dự
kiến sẽ kéo dài hơn, tôi bắt đầu tìm quanh xem có thú vui gì không; một
người chỉ có thể đọc truyện của Simenon nhiều lắm vài giờ mỗi ngày và cả
trăm hộp đêm quán bar có lẻ thì cũng dần trở nên mệt mỏi khi đã ngoại sáu
mươi. Trong tâm trạng như vậy, một đêm, khoảng mười giờ, tôi vô tình rẽ
vào một con hẻm và nhìn thấy một tấm biển hiệu ngớ ngẩn treo cao quá đầu
tôi: một khẩu súng lục khổng lồ bằng gỗ, chạm thô kệch, dọc theo nòng là
dòng chữ THE ALAMO. Tiếng ồn từ trong quán vọng ra, thỉnh thoảng lại
được nhấn mạnh bởi vài câu tục tĩu khàn khàn giọng Brooklyn, tôi nghĩ vào
đó xem người Mỹ đang làm gì chắc sẽ rất vui. Cánh cửa đã mở sẵn, tôi bước
vào một căn phòng rất nhỏ có ba chiếc bàn và một cái ghế sofa tồi tàn kê sát
một bên. Tường quán trang trí những bức tranh thế kỷ mười chín với cảnh
miền Tây cũ, nay đã lốm đốm vết cứt ruồi và góc rách tả tơi. Quầy phục vụ
đã ngắn, đầu bên tay trái lại có một cái máy quay đĩa cùng chồng đĩa hát cao
ngất; còn đâu bên phải là những thùng nước cam sánh vàng.

Và còn gì đây nữa! Một thiếu nữ Scandinavia độ mười bảy mười tám

đứng sau quầy, nét mặt xinh đẹp và ngay thẳng đến nỗi tôi phải ngừng quan

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.