SÁU NGƯỜI ĐI KHẮP THẾ GIAN - Trang 37

Không ai hỏi chi tiết, bởi vì có khả năng từ giờ đến cuối năm bất cứ ai trong
số họ cũng có thể rơi vào hoàn cảnh tương tự.

Họ bàn nhiều đến chiến tranh Việt Nam, bực tức nhiều vì tốc độ xóa bỏ tệ

phân biệt chủng tộc trong giáo dục còn chậm chạp. Trong nhóm không có
người da đen nhưng không có tập thể người da đen nào có thể bênh vực
quyền lợi của họ khôn khéo bằng những người da trắng này. “Thời điểm
trường Yale phải đối diện với vấn đề sinh viên da đen đang tới gần,” giáo sư
nói. “Và các bạn có biết khi nào thời điểm ấy sẽ tới không? Khi mà chúng ta
bị cư dân da đen thành thị bao vây mọi phía.” Nói đến đây, giáo sư chợt hỏi:
“Có bạn nào ngồi đầy trông thấy Jellinek không?”

“Anh ấy trong tù.”
“Ôi, lạy Chúa! Có chuyện gì vậy?”
“Cố ý phá hội đồng tuyển quân.”

“Khinh suất bỏ xừ. Anh bạn đại biểu công đoàn từ California của chúng ta

định đi Boston, và Jellinek biết tên người liên lạc ở đó.”

“Gretchen Cole. Chơi guitar và hát ở quán Cast Iron Moth.”
“Đúng cô ấy! Tôi gặp cô ấy hồi giảng bài ở trường Radcliffe. Bé con dễ

thương. Cô ấy sẽ bố trí cho anh sang Canada.”

“Anh chuồn khỏi cái bẫy chuột này là khôn đấy,” một sinh viên nói. Joe

thấy lạ là một nhóm thanh niên giỏi giang lại có thể trở nên xa lánh cuộc
sống Mỹ như vậy. Không ai định can ngăn anh rời bỏ đất nước; qua câu
chuyện các sinh viên trao đổi, anh hiểu vị giáo sư khuyến khích anh chấp
nhận cuộc sống lưu vong là một trong những người giỏi nhất trường Yale; rõ
ràng ông ta là một trong những người nổi tiếng nhất, vậy mà ông ta lại công
khai tán thành việc trốn chạy như phương án đúng đắn duy nhất.

Đêm đã khuya, giáo sư kéo Joe ra một chỗ nói: “Tôi vừa nảy ra một ý.

Không quá hay nhưng có thể thành công. Joe này, cậu là người cứng rắn đến
mức nào?”

“Ông có ý gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.