SÁU NGƯỜI ĐI KHẮP THẾ GIAN - Trang 39

ngon hơn mức trung bình nên không tiếc số tiền bỏ ra, và tiết mục giải trí là
một ban nhạc rock-and-roll biểu diễn chung với một nữ ca sĩ. Âm nhạc rất
quan trọng với Joe, lúc này anh hưởng ứng nhịp điệu đầy bản năng của nó;
anh cũng thưởng thức tiếng hò hét hoang dã của cô gái, nhưng đêm nay anh
đang tìm một nhạc công chơi guitar, và khi ban nhạc được thay thế bởi một
tốp tam ca nam hát dân ca, thể loại anh chỉ biết chút ít, thì anh đâm ra bồn
chồn. Dần về nửa đêm, các ca sĩ dân ca nhường sân khấu cho một cô gái
khác có chất giọng vang dội giật gân, Joe bước ra vỉa hè hỏi người gác cửa,
“Khi nào thì Gretchen Cole hát?”

“Cô ấy không hát.”

“Tôi tới đây để gặp cô ấy.”
“Khi anh vào quán, tôi đã hỏi có phải thế không và anh nói anh muốn ăn.”
“Sao ông không nói với tôi?”

“Anh bảo anh muốn ăn. Tôi nên đuổi khách đi chăng?”
“Mai cô ấy có mặt không?”
“Không. Cô ấy không hát ở đây nữa... sau chuyện xui xẻo với cảnh sát.”

“Ma túy?”
“Không phải cô ấy. Chuyện gì đó với cảnh sát Chicago, tôi nghĩ vậy.”
“Làm thế nào tôi tìm được cô ấy?”

Người gác cửa lùi lại, nhìn Joe soi mói và hỏi một cách khinh miệt: “Anh

là một trong những thằng cha trốn lính đó hả? Vay tiền của một cô gái.”

“Tôi muốn gặp cô ấy.”
Người gác cửa đưa cho anh một địa chỉ và nói: “Có lẽ nếu còn trẻ tôi cũng

sẽ không đủ can đảm.”

Chiều hôm sau Joe tìm ra trụ sở văn phòng và hỏi không biết anh có thể

nói chuyện với Gretchen Cole không. Một ông mục sư trả lời: “Cô ấy không
làm việc ở đây nữa.”

“Ở Yale, họ bảo tôi đi tìm cô ấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.