SÁU NGƯỜI ĐI KHẮP THẾ GIAN - Trang 370

“Để làm gì?”
Câu hỏi khiến anh bối rối. Anh nhay nhay môi dưới một lúc, rồi ngồi

thẳng lên và từ tốn nói, “Tôi không biết. Tôi thực sự không biết.”

“Điều gì đang giày vò cậu vậy?”
“À, khi ông chưa làm được gì - thậm chí kiếm tấm bằng đại học cũng

không - mà cứ bô bô các ý tưởng lớn lao về những gì mình định thực hiện
thì có tự phụ lắm không?’

“Nhưng cậu đã có sẵn ý tưởng... trong đầu rồi chứ?”

“Tôi có rồi.”
“Như thế nào?”
Anh nhận thấy tôi đang mè nheo bắt anh phải phát biểu những điều chưa

suy nghĩ chín chắn, nhưng anh không bực vì cũng nhận thấy tôi vui lòng nói
chuyện về những vấn đề quan trọng, vì vậy anh ngước mắt lên trần nói,
“Đêm ngày mồng bốn tháng Giêng có một trận bão tuyết dữ dội ở
Wyoming. Tôi bị mắc bão giữa đường.” Anh ngừng lời, nhìn tôi hỏi, “Ông
đã bao giờ gặp bão tuyết chưa?”

“Ở Wyoming thì chưa.”
“Tôi đứng giữa đường... tất cả xe cộ đều bị mắc kẹt... và thế giới xung

quanh hình như có hai bộ mặt. Thu hẹp và nhỏ bé hơn ông có thể tưởng
tượng. Cả thế giới là một vòng tròn được bông tuyết vẽ lên xung quanh ông.
Nhưng nó cũng rộng lớn hơn tôi tưởng nhiều, vươn ra khắp mọi phía xa đến
nỗi lại vòng về chỗ cũ. Tôi cũng trải qua cảm giác như vậy khi lái xe từ
Madrid xuống đây... qua những vùng đồng bằng hoang vu. Sự bao la của
khoảng cách và sự chật chội ở nơi tình cờ ông đang đứng.”

“Những ý nghĩ đó dẫn đến đâu?” tôi hỏi.

“Suy đoán,” anh trả lời, nhưng rõ ràng anh định thôi không bàn về vấn đề

đó nữa. Britta nói gì đó về việc cô đã gặp khá nhiều trận bão tuyết, những
trận liên miên bất tận, nhưng Joe cứ nhìn chăm chăm vào mắt tôi. “Suy
đoán,” anh đã nói như vậy, và dù không hiểu những suy đoán ấy sẽ đưa anh
tới đâu nhưng tôi nghĩ rằng đây là một thanh niên đã tưởng tượng được hình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.