SÁU NGƯỜI ĐI KHẮP THẾ GIAN - Trang 396

Tôi vừa lầm bầm mấy lời giải thích thì cửa mở và tôi nhìn thấy bóng một

thiếu nữ thanh tú mặc quần soóc, tay cầm cây đàn guitar hiện ra trong ánh
sáng mờ mờ. Đó là Gretchen Cole, và ngay khi tôi nhận ra cô, cô cũng thấy
rõ tôi là ai, thế là cô vội ném cây đàn xuống giường và lao vào vòng tay tôi.

“Ôi chao,” cô reo lên, giấu mặt vào áo tôi, “gặp được chú, cháu mừng

quá!”

Vẫn giữ vai Gretchen, tôi đẩy cô ra, ngắm khuôn mặt thân quen, nghiêm

nghị của cô và hỏi, “Làm sao mà cô lại xuống đây?”

“Cháu có nói chú cũng không tin đâu.”
“Tôi đã tới Besançon. Phải, cùng với cha cô.”

“Sao cha cháu biết cháu ở Besançon?”
“Qua ngân hàng. Báo chí thì chẳng bao giờ biết gì. Thám tử tư cũng vậy.

Ngân hàng thì lúc nào cũng biết vì chúng ta đều phải liên lạc để trao đổi về
chuyện tiền nong.”

“Không biết lần sau cháu sẽ viết thư từ đâu đây?” Cô bật cười vì nhận

thấy câu hỏi của mình trịnh trọng giả tạo quá.

“Điều gì đã xảy ra với cô sau khi tôi rời Boston?” tôi hỏi.
“Cha cháu không nói cho chú hay ư?”
“Ông nói rằng...”

“Sao ạ?” cô hỏi giọng lạnh lùng. “Ông ấy nói gì?” Cô ngồi xuống giường

và ra dấu cho tôi lấy chiếc ghế gập, nhưng tôi chưa kịp làm theo thì có tiếng
gõ cửa mạnh và một giọng đàn ông hỏi bằng tiếng Đức, “Cô không sao chứ,
Fräulein?”

Gretchen đẩy cửa ra và trả lời người đàn ông Đức tóc húi cua đã xua tôi đi

lúc trước, “Mọi chuyện ổn cả, Herr Kleinschmidt. Đây là chú tôi.”

Herr Kleinschmidt chằm chằm nhìn tôi với ánh mắt đe dọa rồi nói,

“Chúng tôi nghĩ rất tốt về cô gái này.”

“Chúng tôi cũng vậy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.