SÁU NGƯỜI ĐI KHẮP THẾ GIAN - Trang 407

tìm anh và nói bằng tiếng Anh rất chuẩn, “Thế ra cậu là anh thanh niên Do
Thái dũng cảm đã chiến đấu với xe tăng ở Qarash!” Hai người chuyện trò xã
giao một vài phút, và khi Yigal nói rằng người Ai Cập mà tìm được lãnh đạo
giỏi thì họ sẽ rất đáng gờm, ông tướng liền đáp, “Trong quá khứ, chỉ người
Anh và người Đức mới có những nhà lãnh đạo đáng tin cậy. Quý tộc địa chủ
mà, cậu biết đấy. Nhưng trong cuộc chiến tranh gần đây nhất, người Nga đã
cho ta thấy rằng một nhúm nông dân - những kẻ tầng lớp dưới - cũng có thể
là bậc thầy mưu mẹo... chỉ bằng sức mạnh của lòng dũng cảm. Người Do
Thái các cậu cũng làm được như vậy ở Sinai. Nhưng Ai Cập thì làm được
cái quái gì, tôi hỏi cậu đây? Dựa vào truyền thống nào cơ chứ? Tôi đã ở đó,
ông Nasser mời tôi xuống đó. Và tôi đã tìm được ván như thế nào để đóng
thuyền? Chẳng có ván nào hết. Đất nước gì mà chẳng có cả tầng lớp quý tộc
lẫn tầng lớp dưới có giáo dục. Người Do Thái các cậu sẽ được an toàn trong
bốn chục năm nữa.” Ông ta nghiêng người chào và bỏ đi chỗ khác.

Chỉ có Gretchen cảm nhận được chính xác nhất tính chất của gian phòng

khác thường này. “Bao giờ thì cuộc truy hoan mới bắt đầu đây?” cô thì thầm
ngay từ lúc mới đến. Với vẻ khó chịu càng lúc càng tăng, cô quan sát kỹ đồ
đạc và điệu bộ của khách khứa. Một trong những mặt có lợi của việc trưởng
thành ở Boston là người ta thu được một cách vô thức khả năng nhận biết
đâu là riêng biệt và đặc biệt, và khi so với chuẩn mực khắt khe này, rất nhiều
chuyện vô nghĩa mà người ta tình cờ gặp ở nơi khác bắt đầu trở nên có
nghĩa. Bằng trực giác, cô biết một vài người đàn bà vây quanh Laura vì họ
phụ thuộc vào tài sản của bà ta. Cô còn đoán là hai thanh niên Đức đẹp trai,
vai rộng sẽ không quan tâm đến cả cô lẫn Britta... không phải trong lúc Fell
đang theo dõi họ. Và không ai nói mà Gretchen cũng biết Cato đã từng sống
ở ngôi nhà này như hai thanh niên Đức bây giờ, và anh được đưa về như một
món đồ triển lãm, không khác gì cách trường Radcliffe mời các sinh viên tốt
nghiệp đã từng viết sách hoặc thành công ở New York. “Chẳng lẽ các bạn trẻ
quanh đây chỉ khát khao có thế?” cô hỏi nhỏ tôi.

“Cô thì không. Britta cũng không. Và chắc chắn cả Joe nữa. Còn Yigal?

Cô nhìn anh ấy né tránh mấy Nam tước kìa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.