SÁU NGƯỜI ĐI KHẮP THẾ GIAN - Trang 423

tú nhất ở Hamelin, nhưng không lâu sau tôi nhận thấy trong khi có thể ngủ
với nhiều cô gái chủ động đến với mình, Clive trước hết vẫn chỉ quan tâm
đến Gretchen.

Tôi có mặt lúc mối tình si ấy bắt đầu (Các bạn đừng hỏi tôi làm sao một

chàng trai có thể một tuần quan hệ với bốn cô gái khác nhau trong chiếc
pop-top đồng thời lại say mê chủ nhân cái giường mà anh ta đang sử dụng;
thanh niên không coi việc này là khó hiểu). Đó là ngày thứ ba Clive dừng
chân ở Torremolinos và tất cả chúng tôi đều có mặt ở quán Alamo, nơi anh
đang cho nghe đĩa hát của mình. “Tôi có một đĩa hay tuyệt vừa mang từ Mỹ
sang,” anh reo. “Các bạn sẽ thích cho mà xem, và các bạn sẽ rất bất ngờ nếu
tôi nói cho các bạn biết đĩa này là của ai. Johnny Cash. Phải, anh chàng miền
núi đó. Nghe này!” Đó là một bài vui nhộn kể về một con bạc người miền
Nam đặt tên cho con trai mình là Sue rồi bỏ rơi nó. Cha con gặp lại nhau tại
một quán rượu ở Gatlinburg, thế là tình hình đột nhiên trở nên rối loạn
khủng khiếp. Đúng như Clive nói, đó là bài ai cũng thích, và trong lúc anh
cho chạy lại đĩa đó, tôi cứ nghĩ ngợi lan man rằng ở Mỹ nền âm nhạc mới
đang phát hiện ra điều mà các nhà sản xuất xe hơi và công ty thuốc lá vốn đã
biết rồi; trong thế giới hiện đại với những thành phố cơ khí bụi bặm đông
đúc, sự lãng mạn chỉ có thể tồn tại được trong không gian thoáng đãng ở
miền Nam và miền Tây. Chàng Sue gặp lại người cha độc ác của mình ở
Gatlinburg; anh lính mơ về người yêu ở Galveston; người thợ đường dây từ
Wichita và anh nhạc công guitar bỏ trốn đang trên đường đến Phoenix. Cứ
thử xem một tá quảng cáo xe hơi trên truyền hình, bạn sẽ thấy chiếc xe Mỹ
nào cũng chạy trên những con đường Viễn Tây bụi bặm. Người hút thuốc lá
cũng vậy. Bạn sẽ không bao giờ thấy họ ở thành phố mà luôn luôn bên bờ
một con suối mát lạnh hoặc đang chăn những con bò Hereford đầu trắng ở
bên kia quả núi mặt bàn. Những khoảng không thoáng đãng, cuộc sống lành
mạnh ở thôn quê đại diện cho những gì đáng mơ ước trong văn hóa Mỹ;
thành phố là nơi ghê sợ cần phải quên đi.

Tôi đang ngẫm nghĩ về những vấn đề đó thì một nhóm thanh niên Mỹ và

Thụy Điển bước vào quán, nghe đĩa của Clive một lúc, rồi hỏi Joe, “Chúng
tôi tưởng cô gái vẫn hát ballad vào lúc năm giờ chiều.” Thấy họ nhìn Clive

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.