SÁU NGƯỜI ĐI KHẮP THẾ GIAN - Trang 426

Bronte. Nhưng khi cô ấy đặt đàn guitar xuống là giấc mơ liền tiêu tan.
Người ta có thể thấy nó biến mất cùng với ba hợp âm cuối.”

* * *

Sự có mặt của Clive ở Torremolinos có một tầm quan trọng mà bản thân

anh không nhận thấy. Anh và Monica đang ngồi gần như suốt cả buổi chiều
trò chuyện về những người quen cũ ở Anh thì Yigal đến bàn tôi nói, “Cháu
rời Canterbury với ấn tượng sâu đậm về nước Anh. Cháu thích các cô gái ở
khách sạn Anh và bắt đầu nghĩ cháu có thể trở thành người Anh. Bây giờ thì
cháu lại thấy nghi ngờ.”

“Vì sao?”

“Cháu đã quan sát Clive và Monica. Ý cháu là cháu đang nghe họ. Họ sử

dụng từ ngữ thật cường điệu... thật khoa trương. Mọi thứ đều kinh khủng
hay nhức nhối hay khoái chí hay đơn giản là cực kỳ dễ sợ.”

“Đừng có bực bội vì phong cách làm gì,” tôi khuyên. “Tiếng Mỹ cũng dở

không kém theo cách riêng của nó.”

“Cháu không nói đến mấy chuyện bình thường,” Yigal nói. “Về cơ bản,

cháu là một người Do Thái Nga. Khi nhìn mặt trời, cháu muốn thấy nó to
đúng như nó vốn thế chứ không lớn hơn. Cháu muốn sống ở một thế giới
không mộng ảo với những nguyên nhân và kết quả được biết rõ. Anh Quốc
thật tốt đẹp nếu anh là Clive hay Monica, nếu anh có thể xây dựng cho mình
một thế giới thần tiên, nhưng nó sẽ là địa ngục đối với người Do Thái Nga
bình thường vốn không thấy mọi việc là kinh khủng, là gây choáng hay kỳ
diệu cực độ.”

“Phản ứng của cậu làm tôi ngạc nhiên quá,” tôi phản đối. “Cậu đang đưa

ra một đánh giá quan trọng dựa trên những cơ sở không thích hợp.”

“Những cơ sở ấy có thể là cơ bản,” anh đáp. “Israel và Mỹ rất thực dụng...

chúng ta đánh giá đúng bản chất vấn đề... dùng hết khả năng vật lộn với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.