SÁU NGƯỜI ĐI KHẮP THẾ GIAN - Trang 44

lại được; một tên pháo thủ ngu xuẩn chết tiệt nào đó luôn rình rập trong
bóng tối, hăm hở bắn bừa vào bất cứ con hải cẩu nào bơi lội ngoài đại dương
mà không giải thích nổi tại sao.

Gretchen không hát tiếp. Khúc ballad này là toàn bộ sự tỏ bày của cô, và

đám sinh viên quen biết cô đều hiểu rằng ngay cả việc này cũng rất khó
khăn đối với cô. Họ khen ngợi cô, hỏi thăm tình hình ở trường Radcliffe rồi
giải tán, mang theo cây đàn. Khi họ đã đi rồi, Joe hỏi: “Tình hình ở
Radcliffle thế nào?”

“Tồi tệ,” cô đáp, kết thúc đề tài đó.
Anh đưa cô về, và đến cửa nhà định hôn tạm biệt cô, nhưng cô quyết liệt

cưỡng lại. Tuy nhiên, cô nắm tay anh, đề nghị anh chờ trong khi cô chạy lên
gác. Khi quay lại, cô đưa cho Joe hai trăm đô la... khăng khăng bắt anh phải
nhận... khăng khăng rằng ủy ban của cô quyên góp cho mục đích này.

“Anh định đi đâu?” cô hỏi.

“Mấy người ở Yale chỉ cho tôi một nơi nghe có vẻ ổn lắm.”
“Ở đâu?”
“Torremolinos.”

* * *

Vào một ngày lạnh giá u ám ở Madrid, Joe đi nhờ xe cùng một nhóm sinh

viên Đức vui nhộn đang trên đường xuống phía Nam, khi băng qua vùng
đồng bằng La Mancha cằn cỗi, họ trao đổi về Cervantes và Goya. Họ là
những thanh niên hiểu biết rộng, thông thạo cả tiếng Anh lẫn tiếng Tây Ban
Nha, và định đến khu kiều dân Đức rộng lớn ở Marbella, cách eo biển
Gibraltar không xa. Qua cuộc chuyện trò của họ, Joe kết luận được rằng gia
đình họ từng là những người nhiệt thành ủng hộ Adolf Hitler và những
người họ hàng ở phía Nam Tây Ban Nha mà họ sắp đến thăm là dân tị nạn
chính trị. Một sinh viên bảo Joe: “Nếu anh gặp một ông già nhỏ thó, lưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.