SÁU NGƯỜI ĐI KHẮP THẾ GIAN - Trang 444

“Biến ngay,” họ quát.
“Nhưng đi đâu...”

“Biến.”
“Chúng tôi đi đâu bây giờ?”
“Biến ngay trước khi trời tối... nếu không thì bóc lịch cả hè.”

Thế là cuộc di cư thê lương bắt đầu. Những người may mắn sẽ vượt Địa

Trung Hải sang Marốc. Những người khác sẽ biến mất giữa núi rừng Tây
Ban Nha và trốn kỹ cho đến tháng Chín, khi cơn thác lũ du khách rút bớt.
Những người có vé máy bay sẽ đi nhờ xe ra phi trường Málaga, trông thật
lôi thôi lếch thếch khi đứng cạnh đám du khách Scandinavia sạch sẽ gọn
gàng đang chuẩn bị về Copenhagen. Vài người không tìm được cách nào
khác, thì vào tù.

Clive là người đầu tiên trong nhóm bị cảnh sát chộp được. “Biến khỏi Tây

Ban Nha trước khi trời tối,” cảnh sát hạ lệnh. Yên trí là Clive sẽ phản đối, họ
gầm gừ, “Tóc tai như thế này thì anh không được đón chào đâu.”

“Được thôi! Tôi đã có vé đi Tangier.”

“Sử dụng luôn đi.” Họ xem hồ sơ thấy anh có mặt trong chiếc pop-top

buổi sáng hôm xảy ra án mạng bèn nói, “Anh biết là anh vẫn bị tình nghi
trong vụ án mạng đấy.” Clive giữ thái độ nghiêm trang nói anh hy vọng họ
sẽ sớm bắt được thủ phạm thực sự. Họ trịnh trọng gật đầu và nhượng bộ một
chút: “Anh có thể ở lại cho đến đêm mai.”

“Tôi sẽ đi,” anh hứa. Nhưng sau đó anh không kìm được phải mỉm cười

nói tiếp, “Và tháng Mười tới, tôi sẽ trở lại.” Viên cảnh sát gật đầu, “Tháng
Mười tới thì được.”

Tôi đi cùng các bạn trẻ khi họ ra sân bay tiễn Clive. Anh nhập bọn với

những người thuộc tầng lớp hạ lưu châu Âu tóc tai bờm xờm, quần áo tả tơi.
Một số kẻ bất hảo nhất bị giám sát bởi những cảnh sát có nhiệm vụ kiểm tra
xem vị khách du lịch này hoặc vị khách du lịch kia có lên máy bay và ngồi
lại trên đó không. Một số khác được hộ tống bởi những cô bạn gái đã sống
chung với họ trong suốt mùa đông và có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại họ nữa;

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.