SÁU NGƯỜI ĐI KHẮP THẾ GIAN - Trang 447

gặp nữa, Susan đề nghị mọi người tạt vào nhà Laura uống ly rượu chia tay.
Tôi nói tôi không thể tham gia vì còn phải đi tìm người trông coi quán, và
cái cớ đó không khiến Susan thất vọng.

Joe khẳng định với tôi, “Tôi đã điện sang Marốc. Jean-Victor sẽ về trong

một hai ngày tới.”

“Buôn bán cần sa ư?”
“Đàn ông thì phải kiếm tiền chứ.”
“Thế còn việc của Britta? Ai thay cô ấy?”

Joe nhìn quanh, “Ai thay ư?” anh nhắc lại và vẫy cánh tay phải về phía

trung tâm Torremolinos. “Ở đó chắc chắn phải có năm nghìn cô gái đang tìm
việc. Chọn đại một cô.”

“Chọn thế nào?”
“Cô nào chân đẹp ấy. Đây là quán bar mà.”

Joe vừa đi khỏi, tôi liền phạm phải sai lầm tai hại là để lộ cho đám lính

biết tôi có trách nhiệm tìm một cô gái bán bar đáng tin cậy, vậy là chỉ mười
lăm phút sau, một hàng dài đàn bà con gái gớm ghiếc chưa từng thấy diễu
qua trước mặt tôi. Gái Úc mất răng cửa, điếm Paris, thiếu nữ tóc vàng
Stockholm dày dạn phong sương, các Práulein

[79]

một từ tiếng Anh bẻ đôi

không biết. Đã có lúc tôi toan nhắc họ là tôi đang tìm người phục vụ trong
quán bar chứ không phải trong lò mổ; nhưng thay vì thế tôi lại lảng tránh và
nói, “Ngày mai tôi sẽ cho các cô biết kết quả.” Nhưng ngày hôm sau tôi sẽ
đối phó cách nào, chính tôi cũng chưa nghĩ ra.

Tôi coi quán cho đến khoảng ba giờ sáng thì buồn ngủ không sao chịu

nổi, khác hẳn với đám trẻ, nhưng số tôi là không được lên giường vì đang
định khóa cửa thì Joe vừa chạy về vừa hét, “Ông Fairbanks! Chúng tôi cần
ông giúp.”

“Chuyện gì thế?”

“Monica!”
“Monica làm sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.