SÁU NGƯỜI ĐI KHẮP THẾ GIAN - Trang 462

muốn thăm Algarve, anh phải bỏ ra cả thời gian và trí lực, chứ không chỉ
đơn thuần là tiền.

“Chúng ta hãy ăn trưa ở Albufeira,” anh nhìn bản đồ nói. “Nó ngay ngoài

biển. Sau đó chúng ta có thể quay vào vùng đồi để xem Alte có gì hay
không.” Những người khác đều tán thành, vậy là họ tiếp tục đi - nhiều lần
dừng lại ngắm nhìn những bãi biển dài không một bóng người - về phía thị
trấn lạ thường trong khu cảng đó, nơi phố xá uốn lượn vào vào ra ra các
đường hầm đưa họ xuyên qua những quả đồi thấp. Phút trước họ còn ở trên
đỉnh đồi... hai lần rẽ trái, thế là phút sau họ đã ở trong lòng đất ngay dưới
chỗ lúc nãy. Thích thú với chất thần tiên của thị trấn, Monica reo lên, “Khác
xa Torremolinos một cách tuyệt vời.” Song Joe nhận thấy, như sau này anh
kể với tôi, đến giờ ăn, cô đã nhờ trực giác mà tìm ra được một quán bar đủ
nhếch nhác để thích hợp với quang cảnh Torremolinos.

Bên trong quán, một người Anh tha hương gầy giơ xương, mặt mũi nhợt

nhạt được biết đến dưới cái tên Churchill đang ngồi uể oải trong góc, và với
khả năng thần giao cách cảm kỳ lạ, ông ta và Monica lập tức nhận ra nhau,
không phải nhờ tên tuổi mà nhờ hoàn cảnh.

Hullo,” ông ta lầm bầm như vẫn chưa tỉnh hẳn. “Chỉ nhìn cũng biết cô là

người Anh.”

“Tên tôi là Monica. Thức ăn ở đây thế nào?”

“Dở kinh khủng.”
“Còn bia?”
“Tạm được, nếu cô đãi.”

“Được, tôi đãi, nếu ông cho chúng tôi biết vài nét về nơi này.” Monica chỉ

đạo Cato ghép mấy bàn lại và bảo Churchill, “Mời ông ngồi cùng chúng
tôi.”

Ông ta bảo là chưa thấy đói nhưng vẫn đến ngồi cùng, và vừa uống bia

vừa nhận xét về Algarve. “Đây coi như một thuộc địa của Anh. Người Anh
chúng tôi khôn lắm. Chúng tôi biết chỗ nào làm ăn được.” Giơ một ngón tay
xương xẩu lên, ông ta chỉ vào đám khách du lịch đang băng qua quảng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.