SÁU NGƯỜI ĐI KHẮP THẾ GIAN - Trang 470

Britta và anh...” Anh bỏ dở câu nói, vậy là Gretchen thì thầm, “Nếu thế thì
chúng ta cứ giữ vị trí như đã bàn nhé.” Và sáng hôm sau, họ vượt sang đất
Bồ Đào Nha.

* * *

Cách trung tâm thị trấn Alte không xa có một công viên um tùm mà phía

Đông giáp một thác nước cuồn cuộn. Đó là một quang cảnh đẹp đẽ lạ
thường, vì vẻ đơn sơ mộc mạc, bục sân khấu bé tí và những con đường đi
dạo viền gạch khiến nó giống một căn phòng ngoài trời rộng rãi hơn là một
nơi công cộng, trong khi nước róc rách chảy qua lớp đá cuội tạo nên tiếng
nhạc liên miên, dù dàn nhạc có mặt hay không.

Nổi bật trong công viên là bức tượng thô sơ tạc hình người con duy nhất

của thị trấn quê hương từng đạt được chút tiếng tăm. Trên nét mặt đá cổ điển
nổi bật bộ râu dài, Candido Guerreiro nhìn xuống công viên mà ông từng
yêu quý; hồi ông còn sống, nó còn chưa được lát gạch. Tấm biển đặt ngay
dưới bộ râu của ông có khắc:

A MEMORIA DO GRANDE POETA ALTENSE.
Bởi vì tôi sinh ra dưới chân bốn quả núi.
Nơi tiếng suối reo vui...

Người ta cho rằng đây là hai dòng mở đầu của bài thơ thi sĩ viết tặng Alte;

một lần tôi đã được nghe người ta ngâm mấy câu này theo giai điệu thương
tâm hơn cả bài cầu nguyện tang lễ, nên đi đến kết luận là nếu thi sĩ quá cố ấy
có sống vui vẻ gần công viên này thì ông cũng không thể hiện được thực tế
đó trong lời thơ của mình.

Chiếc pop-top không được phép đậu trong công viên. Một đường ống dốc

từ trên một trong bốn quả núi được dẫn ngầm đến vòi đài phun nước bằng đá
gắn vào chính bức tường đặt tượng nhà thơ, và tất cả đàn bà con gái thị trấn
Alte phải đến chỗ đài phun nước này, kéo theo những bình đất sét nung rất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.