SÁU NGƯỜI ĐI KHẮP THẾ GIAN - Trang 478

Không ai nhắc đến mẹ con Maria Concepcião nữa. Tối thứ Năm tuần đó,

họ vẫn đi chân trần đến nghe nhạc nhưng không chuyện trò gì với mấy
người ngoại quốc. Đêm thứ Bảy, Maria xuất hiện trong đủ bộ giày và váy,
trông rạng rỡ như cây dương non trên đồi, nhưng không ai trong số sáu bạn
trẻ ngoại quốc hỏi chuyện cô, và một lúc sau trai địa phương bắt đầu mời cô
ra nhảy.

* * *

Trong khi công viên thị trấn Alte rộn rã tiếng đàn hát thì tôi lại bị cầm

chân ở Geneva. Những cuộc thương lượng với các ông chủ công ty tàu biển
Hy Lạp đã kết thúc một cách bất ngờ: bằng một phép màu nào đó họ đã thu
gom được gần đủ tiền để cứu khu bất động sản ở Torremolinos. Tất cả
những gì họ cần từ chúng tôi là khoản vay ba triệu đô la, và ban điều hành
của chúng tôi đã quyết định chấp nhận khoản này vì tin chắc đến cuối năm
1970 nhất định đám người Hy Lạp sẽ phải phá sản, rồi thì chúng tôi có thể
mua được khu căn hộ của họ với giá thấp hơn mức chúng tôi định đề nghị
năm nay. Những buổi thương lượng chi tiết - mà các luật sư của chúng tôi ở
New York gọi là thực chất của vấn đề - kéo dài hơn dự kiến, nhưng rồi mọi
việc cũng được giải quyết ổn thỏa và tự nhiên tôi có hai tuần rỗi rãi trước kỳ
nghỉ phép tháng Bảy.

Trên bàn tôi có hai tấm bưu ảnh gửi từ Algarve. Tấm thứ nhất là cảnh một

sườn đồi gần Albufeira phủ kín cây hạnh đang kỳ nở hoa. Mấy chữ kèm theo
được viết nắn nót ở mặt sau: “Đây là thứ tuyết cháu thích,” và bên dưới ký
tên “Britta”. Tấm kia là hình một trong những ống khói màu sắc đặc trưng
của vùng Algarve, với một con cò như thường lệ. Nội dung như sau: “Đồ
con hoang này đừng có đến gần chúng tôi thì hơn,” và ký tên “Monica và
Cato”.

Hai tấm bưu ảnh đó gợi lên trong tôi nỗi nhớ nhung vì tôi đã tới Algarve

từ năm 1954 và rất thích vùng này. Tôi thích môi trường trong sạch, nét cổ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.