SÁU NGƯỜI ĐI KHẮP THẾ GIAN - Trang 484

“Ông đang làm trò khỉ gì thế này?” Cato hét lên, nhưng Churchill chỉ nói,

“Suỵt. Chúng ta không được đánh thức cô ấy đột ngột, phải không?”

“Ông là đồ chó đẻ!” Cato gầm lên và lao tới gã người Anh gầy đét, nhưng

ông ta lặng lẽ tránh sang bên. “Đừng làm gì dại dột,” ông ta nói. “Cô ấy
đang thoát khỏi ảo giác và cần yên tĩnh.”

Vậy là Cato và Britta đành ngồi xuống sàn nhà, theo dõi Monica từ từ trở

lại những phản ứng gần như bình thường. “Thật mênh mông,” cô rên rỉ nhắc
đi nhắc lại. Cô không còn cách nào khác để miêu tả về cuộc phiêu diêu của
mình; chỉ là cảm giác mênh mông theo một kiểu huy hoàng nào đó.

“Em về báo với các bạn là chúng ta đã tìm được cô ấy thì hơn,” Cato bảo

Britta. Sau khi cô đi, anh liền mặc quần áo cho Monica, lúc này đang dao
động giữa sự kiểm soát tư duy bình thường và cảm giác trôi lại cõi hư ảo.
Rốt cuộc, khi nhận thức được mình đang ở đâu và với ai, cô hôn Churchill
và kêu lên, “Ông bạn yêu quý, ông bạn thân mến! Tuyệt hơn ông nói gấp
mười lần.” Và những lời đầu tiên cô nói với Cato đã xác lập một kiểu mẫu
mà cô kiên quyết trở đi trở lại với nó trong suốt thời gian còn lại ở Bồ Đào
Nha: “Cato, anh phải thử đi! Màu sắc... cảm giác... Chúa ơi, làm tình khi lên
đến đỉnh điểm cuộc phiêu diêu... Cato, chúng ta phải thử đấy nhé!”

Khi mọi người đưa được cô lên chiếc pop-top và quay về Alte, nơi không

khí thoáng mát hơn, đầu óc Monica mới trở lại tỉnh táo và cô nói mạch lạc,
“Cuộc phiêu diêu ấy làm cho giác quan của ta tách ra và mở rộng. Tất nhiên,
ta vẫn chỉ có năm thôi, nhưng mỗi giác quan dường như có tầm quan trọng
gấp đôi. Em nhớ mình nhìn lớp vữa không phẳng trên tường. Những chỗ lồi
biến thành núi non. Một mảng tường tróc vữa thành dãy Alpes, đầu mỗi chỗ
lồi là đỉnh núi. Em nghe thấy Churchill nói, “Sẽ đẹp lắm.” Em nghe được
các lời nói. Em hiểu chúng. Và em biết là em hiểu. Các anh biết không, suốt
thời gian đó ta vẫn nhận biết được. Ta nhận biết được mọi việc.” Cô ngừng
lời, nhớ lại tác động của những lời Churchill nói, rồi tiếp tục, “Chỉ ba từ!
Nhưng chúng trở thành bài diễn văn cao thâm nhất em từng nghe. Như thể
ông ta là ngài Churchill thật, lại thêm cả Hitler và Mussolini... một diễn
thuyết gia tuyệt vời. Ông ấy mất khoảng mười lăm phút để nói ‘Sẽ đẹp lắm,’

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.