SÁU NGƯỜI ĐI KHẮP THẾ GIAN - Trang 511

khi chúng tôi ngồi dưới những cây hạnh lâu năm Britta đề nghị Gretchen
hát, vậy là cây đàn guitar được mang ra và chúng tôi đồng thanh hòa theo
một vài khúc ballad đã học được. Khi mọi người tạm nghỉ, tôi nói, “Thật lạ
là các bạn không biết một bài dân ca hay nhất từ xưa tới nay.” Gretchen háo
hức quay sang hỏi, “Bài gì?” tôi liền đáp, “Eriskay Love Lilt.

“Chưa từng nghe,” cô nói, vì vậy tôi cất tiếng hát ca khúc của vùng Ngoại

Đảo Scotland; chắc hẳn ca khúc này được phổ biến hồi quân Thập tự chinh
tập hợp lại để làm mưa làm gió thành trì Silves, một bài hát não nùng về
biển hết sức đơn giản:

Vair me o rovan o
Vair me o rovan ee,
Vair me o-ruo-ho,

Lòng em đau đớn, thiếu vắng anh.
Trong ca khúc không có lời lẽ khoa trương, không án mạng ở ven đường

hay chuyện phản trắc; đó chỉ là lời than thở bất tận của một người đàn bà
ngoài đảo có người yêu ra khơi. Giai điệu được các nhà chuyên môn xếp vào
hàng trong trẻo nhất từ trước tới nay, một chuỗi nối tiếp những nốt nhạc mộc
mạc chan chứa cảm xúc. Chắc chắn đây là một trong những ca khúc êm ái
và được nhớ lâu nhất.

“Chú học được ở đâu vậy?” Gretchen hỏi.

“Trong Thế chiến II. Chú đóng quân một thời gian trên một hòn đảo

Scotland tên là Barra... rất nhỏ, tàu khó lòng cập bến nổi ở đó. Gần đấy còn
có một hòn đảo nữa tên là Eriskay. Nhỏ bằng một phần mười thôi. Ca khúc
này được người ta phát hiện ra tại hòn đảo đó nhiều năm trước.”

Gretchen thử gảy giai điệu ấy, rồi phần đệm, và khi bóng đêm bắt đầu

buông tỏa khắp tòa lâu đài, bởi lúc này đã sắp chín giờ tối, chúng tôi hát thử
ca khúc cổ xưa:

Trái tim trong sáng dấu yêu ơi,

Khi em cô đơn, dù đêm đen hay biển dữ,
Ánh sáng tình yêu soi đường cho em bước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.