SÁU NGƯỜI ĐI KHẮP THẾ GIAN - Trang 516

Rồi cô và Cato biến mất.

* * *

Sáng hôm sau, trong lúc tôi đang ở Faro thu dọn hành lý để quay về

Geneva, sáu bạn trẻ ở Alte bị đánh thức rất sớm. Trời vừa sáng thì Churchill,
trông vô cùng nhợt nhạt trong ánh sáng ban ngày, dẫn một người Đức cao to,
tóc vàng, khoảng ba mươi tuổi đến đập cửa xe sầm sầm.

Khi Cato, người nằm gần cửa nhất, thò đầu ra, anh thanh niên Đức nói

bằng tiếng Anh trôi chảy, “Tôi cần nói chuyện với các bạn,” Cato hỏi, “Tôi
có làm gì đâu?” thì tay người Đức nói, “Với tất cả... cả sáu người.”

“Dậy đi, dậy đi!” Churchill gọi vọng qua tấm lưới trên nóc. “Detlev, xem

họ ngủ như thế nào này.” Tay người Đức trèo lên nhòm vào bên trong, anh ta
mặt đối mặt với Britta. “Em xinh thật đấy,” anh ta nói vẻ tán thưởng.

Các bạn trẻ đã có mặt đầy đủ ngoài cửa chiếc pop-top, mỗi người ăn bận

một kiểu, lại có cả đám đàn bà trong làng đang trên đường đến đài phun
nước cũng dừng lại quan sát, Churchill giới thiệu, “Đây là Detlev, người
Dusseldorf. Cậu ấy có một đề nghị rất hấp dẫn.”

“Anh lên đây bằng cách nào?” Cato hỏi, người Đức kia liền tự hào chỉ

một chiếc xe Mercedes-Benz nửa chở khách nửa chở hàng khá lớn, kỳ thực
là một chiếc xe tải, sơn màu xám giống như chiến hạm và đậu dưới bóng cây
ở đầu kia quảng trường. “Xe tôi đấy,” anh ta nói. “Của chúng ta, nếu mọi
việc tiến triển tốt.”

“Việc gì?” Cato hỏi.
Đến đây Churchill bắt đầu diễn vai trò người trung gian. “Detlev đã làm

việc này ba lần rồi, vì vậy không có gì không chắc chắn cả. Nếu đã nói định
đi đến đó là cậu ấy sẽ đi thật.”

“Đi đâu?” Cato hỏi dồn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.