SÁU NGƯỜI ĐI KHẮP THẾ GIAN - Trang 524

“Nhìn kìa. Chú ấy đang run.”
“Chú có bị thương không?” Yigal lo lắng hỏi. “Cháu thấy hắn đá chú một

cú như trời giáng.”

“Tôi sợ,” tôi đáp. “Sợ ngộ nhỡ xảy ra điều gì.” Điều này thì họ đều hiểu.

Họ cũng sợ, nhưng là thanh niên, họ có thể kiềm chế nỗi sợ hãi. Tôi thì
không thể.

Khi chúng tôi gặp lại Gretchen và Britta, mọi người nhất định đòi tôi hoãn

chuyến bay về Geneva, và lúc Britta giúp tôi cởi áo sơ mi, nhìn thấy vết bầm
khá lớn ở mạng sườn, chỗ bị tên Texas đá, cô bèn dọn giường cho tôi nằm
và sang nhà hàng xóm xin nước nóng. Nghe nói có người bị ốm, một phụ nữ
Bồ Đào Nha khéo tay bèn đến đắp thuốc cho tôi, tôi phải xấu hổ thú nhận
rằng tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ và nằm bẹp như vậy mấy tiếng
đồng hồ liền.

Tôi bị đánh thức bởi chính những lời đã chào đón tôi sáng đó khi tôi quay

lại Alte: “Monica bỏ trốn rồi.” Một cậu bé trong làng đã nhìn thấy cô bắt xe
đi Albufeira, và vừa nghe thấy cái tên ấy, tôi đã hiểu ngay mọi chuyện. Tôi
biết chính xác cô đang ở đâu.

Chúng tôi lên xe vào thành phố, và tôi để những người kia ở quán bar,

trong khi một mình tới phòng Churchill. Cửa khóa, nhưng tôi đá tung ra,
mạng sườn lại nhói đau khi tôi làm vậy, và ở trong đó chính là cảnh tượng
mà tôi biết mình sẽ được chứng kiến: Monica đang nằm trên giường cùng
Churchill.

“Mặc quần áo vào rồi chúng ta sẽ rời khỏi đây,” tôi ra lệnh.
“Lão già ba hoa đây rồi,” cô làu bàu từ phía giường.

“Tự chú đã đoán ra. Chú sẽ giữ kín.”
“Cô ấy là người tự do...” Churchill lên tiếng.
“Im miệng!” tôi quát, “nếu không tôi sẽ đá cho ông một trận kinh hồn

táng đởm đấy. Cô ấy biết rõ tôi làm được thế.”

Ông ta định nói gì đó, và lần thứ hai trong ngày hôm ấy máu nóng dồn lên

đầu tôi. Mặc dù mạng sườn đang đau, tôi vẫn cố nói, “Thêm một lời nữa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.