SÁU NGƯỜI ĐI KHẮP THẾ GIAN - Trang 555

Gu của anh lại khá đặc biệt. Anh coi trọng nhạc cổ điển, và thỉnh thoảng,

khi làm một băng gồm chín bản giao hưởng của Beethoven hay bản
Requiem của Verdi giúp ông thủ tướng nước sở tại, anh sẽ miễn cưỡng công
nhận, “Không đến nỗi dở.” Nhưng anh không giữ lại băng nào cho mình.
Các khúc nhạc khàn khàn trong những năm gần đây thì anh không hiểu gì
cả, nhưng lạ thay, anh lại thích làm các bản chuyển biên cho những đại diện
kỹ thuật trẻ hơn, vì nó là một thách thức kỹ thuật: “Một cái đĩa như vậy ư...
chỉ thuần là tiếng ồn... nó kiểu như thử nghiệm trang bị của anh. Nghe xem
thiết bị này thu được những nốt trầm và chia tách chúng ra như thế nào.”

Nhạc Tây Ban Nha, Mexico, phương Đông, Nga, Bồ Đào Nha và tất cả

những gì thuộc những dòng ấy, anh đều gạt bỏ và gọi là “nỗi ám ảnh kinh
hoàng”. Tôi nhớ có lần một người Tây Ban Nha mê âm nhạc nhờ anh ghi
một số đĩa flamenco quý giá vào băng từ, Holt nghe đĩa thứ nhất độ một
phút, rồi làu bàu, “Tôi sẽ làm cái thứ ám ảnh kinh hoàng này, nhưng tôi mà
nghe thì trời đánh thánh vật tôi đi.” Và anh chuyển biên toàn bộ bằng máy,
trong yên lặng tuyệt đối, không cho phép tiếng nhạc khó chịu ấy vang lên
trong nhà một lần nào. Thể loại grand opera cũng bị gọi là nỗi ám ảnh kinh
hoàng, nhưng các bản orato hay nhạc phổ cho lễ Mixa, chẳng hạn bản
Requiem của Verdi, thì lại không phải vậy. “Đó là nhạc lễ,” anh thành kính
nói.

Thể loại Holt ưa thích là nhạc pop Mỹ từ thập kỷ 1930 và 1940, những

năm tháng không thể nào quên, khi các ban nhạc nổi tiếng đi khắp đất nước,
biểu diễn tại các phòng khiêu vũ lộng lẫy hay thậm chí là trên kênh truyền
thanh nửa đêm. Nhờ đào sâu tìm kiếm, anh đã tập hợp được những đĩa hát
hay nhất của giai đoạn đó và ghi thành nhiều băng từ gợi lên ký ức về thời
kỳ kinh điển của nhạc Jazz Mỹ, nhưng sau một thời gian tôi nhận thấy, dù là
chương trình gì đi chăng nữa, anh cũng luôn kín đáo đưa vào ba tác phẩm
không lời mà có vẻ như anh cho rằng đã tổng kết được cả thời đại: “A String
of Pearls” với Glenn Miller; “In the Mood” với Tex Beneke, người đứng đầu
ban nhạc Miller; và “Take the A Train” với Duke Ellington. Một lần hồi ở
Miến Điện, tôi đã thử hỏi Holt về những bản nhạc đó, nhưng anh chỉ trả lời
câu hỏi của tôi về “A String of Pearls”. “Chắc hẳn đó là bản nhạc hay nhất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.