SÁU NGƯỜI ĐI KHẮP THẾ GIAN - Trang 636

Tôi cũng say sưa với đề xuất của cô và bàn, “Khi đến cổng tu viện, gia

đình đó gặp bốn chàng trai đang chuẩn bị đi về phía Tây. Anh chàng Joe với
bộ râu rậm. Cato với bước chân nhanh nhẹn. Yigal với tập sách. Và Clive
chàng hát rong. Họ mặc quần áo bằng vải thô và đi dép, mang theo gậy và
đội mũ đính vỏ sò... như người đàn ông kia.” Tôi chỉ cánh cổng đổ nát của
tu viện chạm nổi một bức tượng người hành hương bằng đá ăn mặc đúng
như tôi vừa nêu, gương mặt bị xói mòn ấy có thể là của bất cứ người nào
trong số bốn chàng trai nhóm chúng tôi.

“Làm gì có nhiều người da đen đến đây,” Cato phản đối.

“Nhiều chứ,” tôi đáp, “từ Bắc Phi đến.”
“Nô lệ ư?”
“Một số thôi. Cả giáo viên. Thương nhân. Trong nghĩa trang đằng kia, tôi

tin chắc các bạn sẽ tìm thấy hài cốt của nhiều người da đen.”

“Có người Do Thái không?” Yigal hỏi.
“Họ làm chủ một nửa Estella,” tôi đáp.
Trong lúc chúng tôi dùng bữa trưa - pho mát cứng, xúc xích tỏi, bánh mì

hảo hạng - Gretchen ăn nhỏ nhẻ và nói, “Em nghĩ nếu hiểu rõ thực tế, chúng
ta sẽ thấy thời nào cũng có những người trẻ tuổi lang thang khắp châu Âu...
giống như chúng ta ngày nay. Em không cho rằng mình khác mọi người.
Hay như cậu, Monica. Có thể là bảy trăm năm trước cậu cũng đi trên con
đường này và gặm cùng loại pho mát này. Thực ra, em cảm thấy mình hợp
với các cô gái thời xưa ấy thực hiện chuyến hành hương tinh thần thực sự
hơn là một cô nàng đương thời ngốc nghếch nào đó ở ngoại ô Boston.”

Lưng ngả vào một thân cây, Joe nói, “Tôi tin chắc phần lớn bọn họ theo

lệnh mà đến đây.”

Gretchen chăm chú nhìn anh, cong ngón trỏ bàn tay phải thành nòng súng,

nhằm thẳng vào anh mà bắn. Về dòng chữ khắc trên bia mộ, cô nói, “Joe,
người đi tiên phong, đánh lui bọn cướp.”

“Và nguyền rủa mỗi phút của cuộc hành trình,” Joe bổ sung từ trong mộ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.