SÁU NGƯỜI ĐI KHẮP THẾ GIAN - Trang 638

Vì Clive đã đề nghị, “Ta phải nghe chút nhạc chứ,” và Holt liền lấy máy

ghi âm ra cắm vào hệ thống điện của xe. Băng nhạc đầu tiên, vốn được anh
xem như tuyệt tác, hóa ra lại là một thất bại hoàn toàn. Băng gồm những bài
hay nhất kỷ nguyên big-band, và khi giọng nhỏ nhẹ của các nam ca sĩ cùng
tiếng hát lanh lảnh của các nữ ca sĩ solo từ máy ghi âm phát ra, như thể
những hồn ma ngớ ngẩn đang tuôn ra những lời vô vị kiểu cách của thời
phong kiến nào đó, các bạn trẻ bật cười. “Này, chúng tôi nghe lại bài đồng
ca ấy được không?” họ yêu cầu, và khi Holt tua băng rồi bật lại September
in the Rain,
đám thanh niên cười như nắc nẻ xin nghe lại lần thứ ba.
“Tuyệt!” họ kêu lên. “Nghe giọng hát đó xem... giọng vè đó.”

Tất cả những bài Holt và tôi yêu thích, bọn họ đều chê ỏng chê eo: “Just

One of Those Things”, “Don’t Sit Under the Apple Tree”, “I’ll Never Smile
Again” và “Symphony” đều bị họ coi thường, nhưng khi băng nhạc chạy
đến bài “My Reverie” mọi người cười phá lên và xin nghe lại nhiều lần.

“Người ta vẫn thường bảo chúng tôi, ‘Họ không viết lời ca theo cách cũ

nữa.’ Đây có phải một ví dụ cho những điều ông nói không, ông Fairbanks?”

Holt hỏi với vẻ phòng thủ, “Bài ‘My Reverie’ của tôi có gì dở nào? Dù

sao thì cũng là Bea Wain hát đấy chứ,” vậy là Cato hỏi thẳng thừng, “Thế
thời ấy người ta có bao giờ lên giường cùng nhau không?” khiến Holt gắt
lên, “Có chứ, họ có lên giường, nhưng họ không hát về chuyện ấy trong đĩa
hát của hãng Victrola,” Cato nói, “Thành thực mà nói, nhạc nhẽo này nghe
chán cả tai.”

Holt muốn biết tại sao, Joe xen vào, “Lý do là...” nhưng anh chưa kịp phát

biểu ý kiến thì Gretchen đã ngắt lời, “Giai điệu đều đều buồn tẻ... một, hai,
ba, một, hai, ba... lời ngây ngô... trí tuệ như của đứa trẻ chín tuổi.” Holt đang
định biện hộ cho những bài mình ưa thích nhất thì Gretchen đã cướp lời,
“Ông Holt, ông đã bao giờ nghe nhạc trữ tình chưa?”

Anh tra mục lục băng nhạc đặc biệt đó, vừa tua đi tua lại vừa điều chỉnh

âm thanh cho đến khi tìm được bài anh muốn: Ella Fitzgerald trình bày
“Love For Sale” của Cole Porter. Giai điệu ngọt ngào và đắng cay ấy thu hút
được các bạn trẻ, và khi lời ca vang lên, họ không bật cười ngay lập tức nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.