SÁU NGƯỜI ĐI KHẮP THẾ GIAN - Trang 640

vậy.” Và: “Ông Holt, nhạc của ông giống những bài hát ngắn có đoạn điệp
thời Elisabeth, hay đại loại thế. Ngày xưa thì hay nhưng...” Còn Cato, đang
nghe lại bài “My Reverie”, phát biểu ngắn gọn, “Ối dào.”

Đúng lúc không vui ấy, băng của Holt chạy đến bản “Taking a Chance on

Love” do Sammy Kaye và nhóm Three Kaydettes trình bày, và vừa nghe
phần mở đầu tôi đã làu bàu tự nhủ, “Bài này đáng ta tua cho qua đi,” nhưng
khi mấy giọng nam cất lên nghe chẳng khác nào tiếng đám quan hoạn giữa
một ngày hội trong cung điện, nhóm bạn lại cười ngặt nghẽo. Chúng tôi
chuyển sang nói chuyện nghiêm túc, tôi thừa nhận rằng những bài dở nhất
của chúng tôi kể ra cũng dở thật, và chúng dở chính vì lẽ Joe vừa khéo nghĩ
ra: nghe chúng thì thấy có vẻ như các ca sĩ nhạc sĩ đều chưa bao giờ lên
giường với ai. Những uyển ngữ rắc rối họ dùng thật tức cười, và nghe những
ca khúc đó trong hoàn cảnh này, tôi cũng tự hỏi làm sao từ trước đến nay
mình lại có thể coi trọng chúng được.

Chính bản thân cũng ngạc nhiên về những kết luận của mình, tôi hỏi Clive

xem anh nghĩ thế nào, anh nói, “Tôi rất ấn tượng. Các nghệ sĩ phải làm việc
trong những hạn chế kinh khủng ấy... chỉ một vài nhịp điệu chấp nhận
được... hình thức thể hiện ca từ cứng nhắc... mọi nhạc cụ nghe na ná nhau...
và chẳng có nhịp điệu gì cả. Tôi lấy làm lạ là họ đạt được kết quả như vậy.
Nhưng tôi đồng ý với Joe ở một điểm. Lời ca tởm tột độ. Hết sức giả tạo, hết
sức thanh giáo. Người ta có thể thấy áp lực xã hội qua những vần điệu ngớ
ngẩn.” Anh tạm ngừng lời, rồi nói thêm, “Tất nhiên, nếu người ta có thể
phục hồi ‘My Reverie’, có lẽ nó sẽ đạt được thành công lớn... giả tạo tột độ.”

Holt tắt máy giữa chừng lời tuyên bố đó, nhưng khi Clive dứt lời, Harvey

bỗng khúc khích, rồi cười phá lên không chút e ngại. Yigal hỏi anh có gì
khôi hài, Harvey đáp, “Tôi đang mong đến tháng Bảy năm 1998, khi một vài
kẻ ta đây các bạn đi picnic ở nơi này với một đám thanh niên thời đó. Và các
bạn cố gắng giải thích cho họ hiểu hồi trẻ các bạn đã mê mẩn cái thứ rác
rưởi một trăm phần trăm mà các bạn gọi là âm nhạc như thế nào.” Nói xong,
anh đóng máy ghi âm đánh sầm một cái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.