SÁU NGƯỜI ĐI KHẮP THẾ GIAN - Trang 643

luống tuổi vóc dáng nhỏ nhắn, quen quen đã lao từ trong sảnh ra, huých
khuỷu tay gạt hai viên cảnh sát sang bên và ôm chầm lấy Yigal. “Bruce!”
người ấy reo lên. Vẻ mặt sững sờ, hai tay buông thõng, Yigal ngoái cổ lại
báo cho chúng tôi biết, “Ông ngoại tôi đấy.”

Chính là Marcus Melnikoff, ăn mặc lịch sự và vẫn nhanh nhẹn như xưa.

Thấy tôi, ông bèn chạy lại chào, nhưng vẫn nắm chặt tay Yigal. “Tôi mất
bao nhiêu thời gian mới tìm được thằng bé này đấy,” ông phàn nàn khi
chúng tôi đã tập trung đông đủ quanh chiếc pop-top. “Bruce, phòng trọ của
cháu trong quán... thật tồi tệ. Chính hai ông cảnh sát tử tế đây đã tìm ra
cháu. Thưa các ông, tôi muốn tỏ lòng biết ơn...” Ông dẫn hai viên cảnh sát
đang bối rối sang một bên, đưa cho mỗi người một nghìn peseta. “Tây Ban
Nha được quản lý rất chặt. Anh chỉ cần nói, ‘Cháu tôi ở đâu?’ thế là người ta
tìm được ngay.”

Tôi hỏi ông trọ ở đâu, Melnikoff chỉ về phía khách sạn Tres Reyes, và tôi

bảo ông sao có thể đặt phòng ở đó, thì ông bảo, “Được chứ, nếu anh quen
lãnh sự Tây Ban Nha ở Chicago và đại sứ Mỹ ở Madrid. Tôi là người đóng
góp nặng ký cho đảng Cộng hòa mà.”

“Có chuyện gì mà ông lại đến đây?” tôi hỏi.
Điệu bộ trang trọng, ông Melnikoff im lặng chỉ cháu mình. Rồi ông nói,

“Tôi đến đón cháu về nhà.”

“Cháu không về Detroit,” Yigal phản đối.
“Ông xin cháu! Trước mặt bao nhiêu người thế này, không nhất thiết ông

cháu ta phải bàn chuyện gia đình.”

“Cháu sẽ không về nhà bây giờ. Cháu đã báo là có thể vào giữa tháng

Chín.”

“Giữa tháng Chín thì quá muộn để cháu xin vào Viện Công nghệ Case.”
“Ai nói cháu muốn học ở Case?”
“Cháu có biết là thời buổi này xin vào một trường tốt khó thế nào không?

Chỉ vì một giáo sư hàng đầu của trường Case lại tình cờ là chuyên viên tư
vấn cho hãng Pontiac...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.