SÁU NGƯỜI ĐI KHẮP THẾ GIAN - Trang 646

“Tôi biết rồi, cảnh sát ở đây gọi cho đồng nghiệp ở đó và họ báo là có

nhìn thấy các ông vào tu viện.”

“Cái xứ Tây Ban Nha già cỗi ma xó này.”

“Cái gì?”
“Dù sao thì, chúng tôi đã thảo luận về chuyện suốt trong bảy trăm năm

vừa qua người hành hương vẫn xuôi ngược trên những con đường này...
những người lang thang trong hành trình tìm kiếm ý nghĩa cuộc đời. Đó
chính là điều lôi cuốn Yigal.”

“Hành hương! Ông đã thấy cái quán bẩn thỉu nó ở trọ đấy.”

“Tôi cũng trọ ở đó.”
“Ông phải lấy làm xấu hổ vì việc đó.”
“Tôi đoán là ngày xưa một nửa số người hành hương ngủ nhờ trong các tu

viện, nửa còn lại trong nhà thổ.”

Đến đó thì câu chuyện của chúng tôi bị cắt ngang vì Cato đã đến đầu bàn

chỗ chúng tôi ngồi để chào ông chủ tiệc. Monica đi cùng anh. “Chúng cháu
phải đi gặp mấy cậu nhóc Đan Mạch trên sân khấu,” anh giải thích, và khi
họ đi khỏi, ông Melnikoff nói, “Mười năm trước tôi sẽ rất phẫn nộ vì một
cảnh như vậy. Bây giờ tôi lại thấy thú vị. Nếu còn trẻ và có tài, tôi cũng
muốn là người da đen, và việc đầu tiên tôi làm là lấy con gái ông chủ... Vì
lợi ích của cả hai bên.”

* * *

Rất lâu sau nửa đêm, tôi đang ở trong phòng thì có tiếng gõ cửa. Tôi

tưởng có ai đó đến ngủ nhờ, nhưng là Melnikoff; một chiếc taxi đã đưa ông
từ khách sạn đến. Ông hỏi nhỏ, “Tôi nói chuyện với ông được không, ông
Fairbanks?” Tôi gật đầu, vậy là ông đi đến cửa sổ ra hiệu cho taxi chờ. Ngồi
xuống giường tôi, ông nói, “Tôi cảm thấy mình như phát điên. Nơi ghê tởm
mà ông đang trọ này. Chiều nay, khi tôi vào phòng Bruce, có một cặp trai gái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.