SÁU NGƯỜI ĐI KHẮP THẾ GIAN - Trang 659

gái trước khi cô kịp tỉnh hẳn. “Đồ lợn!” anh hét vọng vào phòng.

* * *

Mỗi mùa hè, khi những ngày lễ hội San Fermín dần kết thúc, Bar Vasca

lại tự khắc chuyển mình thành một hãng du lịch. Hầu như hai tư trên hai tư
giờ, lúc nào cũng có các du khách trẻ ghé vào để hỏi bà Raquel xem bà có
biết ai đi Brussels hoặc Istanbul không. Những cuộc thương lượng tùy tiện
nhất được tiến hành, và những chuyến đi đòi hỏi kinh phí hàng trăm đô la
cùng thời gian mười tám hay hai mươi ngày được thu xếp trong vài phút
đồng hồ.

Song tôi thường tự hỏi một bà mẹ thận trọng ở Appleton, Wisconsin sẽ

nghĩ gì nếu biết cô con gái mười chín tuổi được ăn học tử tế của mình rong
ruổi từ Pamplona đến Split ở Nam Tư bằng cách nào. Joe mới quen cô ở
quảng trường buổi sáng hôm đó, và lúc tôi ghé vào bàn họ uống nước, sau
khi tiễn hai ông cháu Yigal đi Madrid, anh giới thiệu cô là “Rebecca bang
Wisconsin”. Cô gái xinh đẹp hiếm thấy, đã theo học ba năm ở trường đại học
Minnesota. Tôi thích nói chuyện với cô vì cô là sinh viên kinh tế, lại quan
tâm đến nhiều vấn đề vẫn làm tôi băn khoăn.

Chiều hôm đó Joe đưa cô đến Bar Vasca nghe các đĩa nhạc của Clive, và

chúng tôi ngồi trong hốc tường chờ trận đấu bò bắt đầu. Cô hỏi vu vơ, “Các
bạn có biết ai sắp đi Milan không? Tôi muốn xem nền công nghiệp ở đó.”

Chúng tôi hỏi quanh quán, không ai biết về xe cộ đi Ý, tuy nhiên một

người Đức, đang vừa ngồi uống bia vừa nghe những đĩa nhạc mới mang từ
London đến, mách, “Tôi biết một người Hà Lan sẽ đi Nam Tư ngay sau trận
đấu chiều nay.” Đang nhìn Rebecca khi anh bạn Đức nói câu đó, tôi thoáng
thấy trong mắt cô lộ vẻ đắn đo, rồi cô nói, “Tôi đi Nam Tư cũng tốt. Có khi
chẳng bao giờ có cơ hội nào khác.” Vậy là anh bạn Đức được cử đi tìm
người Hà Lan kia, lát sau một thanh niên rất đẹp trai, cao lớn, da rám nắng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.