SÁU NGƯỜI ĐI KHẮP THẾ GIAN - Trang 665

“Chúng tôi không quan tâm đến các cuộc đấu bò,” một trong hai thanh

niên nói.

“Các anh cất đồ ở đâu?” cô gái vừa tiến hành cuộc kiểm tra hỏi. “Gói đồ ở

đằng kia.”

“Lên đường thôi.”

* * *

Tại Pamplona, chúng tôi lại một lần nữa bàn về điện ảnh. Một đám đông

thanh niên xếp thành vòng tròn ở quảng trường trung tâm giữa trời nắng chờ
trận đấu bò bắt đầu, rồi khi Holt và tôi đi qua họ bèn gọi chúng tôi vào nhập
bọn. Họ đang bàn về những buổi chiếu bóng, theo cách họ gọi, và sự hăng
hái của họ rất khác của Holt. Họ công kích các đạo diễn, các lời tuyên bố
khiêu khích nửa nạc nửa mỡ, và họ rất ngưỡng mộ Ingrid Bergman và
Antonioni. Họ nhất trí rằng Hollywood chưa bao giờ làm được một bộ phim
ra hồn, vậy là Holt liền chất vấn, “The Spencer Tracy và Fredric March thì
sao, khi họ đấu trí về khoa học ấy?”

Không ai hiểu Holt nói về phim nào, vì vậy họ lơ câu hỏi ấy đi. Một lúc

sau, khi họ nói vấn đề của phim Mỹ là thiếu tính xác đáng, Holt hỏi chẳng lẽ
họ không nghĩ là đôi khi những phim hay của Mỹ cũng phần nào tổng kết
được cảm xúc của một thế hệ, và chẳng phải đó là xác đáng hay sao. Khi họ
yêu cầu anh nêu dẫn chứng, anh nói, “Như hồi đầu Đại chiến Thế giới II, hồi
trai tráng chúng tôi tản mát khắp những vùng đất xa lạ, bắt đầu hiểu cái chết
và lòng dũng cảm và chúng tôi được xem Humphrey Bogart phải thỏa hiệp
với mọi loại quan điểm đối nghịch, ở một đất nước xa lạ, nhưng vẫn đem hết
khả năng để cứu Ingrid Bergman...”

Một chàng trai búng ngón tay reo, “Trời đất ơi! Ông ấy muốn nói đến

Casablanca,” và một cô gái đế vào, “Ôi dào! Phim gì mà dở ẹc.”

“Nó nói lên tâm trạng... Vậy đấy, tâm trạng của bạn bè tôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.