SÁU NGƯỜI ĐI KHẮP THẾ GIAN - Trang 68

Vì vậy Britta không bao giờ quên cha cô là anh hùng thực sự, và cả mẹ cô

cũng vậy. Đó chính là lý do cô im lặng khi bắt gặp mẹ và lão Mogstad xấu xí
với bộ râu bẩn thỉu. Và đó cũng chính là lý do tại sao mỗi mùa hè cô đều
bằng lòng giong buồm cùng lão Mogstad để xem chiếc chiến hạm đã bị
chìm, bởi khi chăm chú ngó xuống làn nước tĩnh lặng và nhìn thấy cái vật
gớm ghiếc ghê tởm đang ẩn náu dưới đó, cô có thể thành thật mà nói: “Cha
mẹ mình đã đánh đắm nó.”

Khi lớn hơn, cô phải thừa nhận cha mình đã trở thành một người đàn ông

vô dụng như thế nào; khúc cavatin là khúc bi ca dành cho những cơ hội ông
đã bỏ lỡ. Những tiếng kêu kéo dài của nó là lời ai oán dành cho bao hy vọng
tiêu tan, và những người khác cảm thấy thương hại ông, nhưng khi Britta
nhìn ông, cô có thể xót xa nói, “Mình là con gái những anh hùng.”

Đến mùa hè thứ mười lăm của cuộc đời, Britta Bjørndahl đã là một trong

những cô gái nhan sắc nhất Tromsø, một hòn đảo vốn nổi tiếng vì những
phụ nữ xinh đẹp, kể cả các cô gái vùng Lapland bẽn lẽn trong bộ váy áo dệt
sặc sỡ đã rời xa những đàn tuần lộc phương Bắc để xuống đây. Bạn đọc sẽ
hiểu là Britta không hề nói với tôi nhiều lời như thế này: “Cháu được coi là
người đẹp ở Tromsø,” vì cô rất khiêm tốn, nhưng tự tôi có thể nhận thấy
điều đó. Hơn nữa, chỉ một cô gái tự tin thầm lặng về sức quyến rũ của mình
mới gặp được những chuyện mà cô đã kể với tôi khi ở Tây Ban Nha.

Mùa xuân năm đó, thời kỳ chúng tôi thường xuyên trò chuyện với nhau,

Britta mười tám tuổi, không cao quá khổ, thân hình cân đối không chê vào
đâu được, hàm răng đều đặn trắng bóng, da dẻ mịn màng của người phương
Bắc, tóc ngắn quá vai như một chú thị đồng, không phải màu bạch kim như
vẫn thường thấy ở Phần Lan và Bắc Na Uy, cũng không phải màu mật ong
như ở các vùng phía Nam, mà là một màu trắng mát mắt điểm ánh hổ phách
của rượu sâm banh. Britta rất hay cười, cô đã qua cái thời e thẹn và thường
xuyên bị những khách hàng vốn tính tự do thoải mái của quán rượu nơi cô
làm việc sờ mó, tán thưởng, thậm chí là hôn. Cánh thủy thủ Mỹ, hiển nhiên
là rất thích cô, thường gọi cô là “nàng Viking

[15]

của chúng ta”, và quả thật cô

có nét điềm đạm và sự đôn hậu thẳng thắn vốn là đặc trưng của dân tộc dũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.