SÁU NGƯỜI ĐI KHẮP THẾ GIAN - Trang 685

Tôi lên tiếng, “Holt nói phải đấy. Anh ấy sẽ sống. Không có lý do gì để

phá vỡ kế hoạch của mọi người.”

Rồi Holt nói thêm, “Còn một việc nữa, Gretchen. Clive là gã ngốc. Cô có

thể gặp được người tốt hơn.”

Cô đỏ mặt, định nói gì đó - và tôi có thể thấy mắt cô rơm rớm. Chắc hẳn

bản năng của cô mách bảo khóc trước mặt người bị thương này là không
phải phép, vì vậy cô không nói gì mà chỉ cúi xuống giường hôn anh. Sau đó
cô quay đi và rời khỏi phòng.

Một lúc sau, có tiếng xô đẩy ở ngoài cửa và Cato xông vào. Người hướng

dẫn chạy theo cố túm lấy anh, nhưng bác sĩ nói không sao. Cato lại bên
giường ngập ngừng nói, “Ông nằm ở đây... không phải tôi. Tôi muốn ông
biết rằng...”

“Chàng trai ơi, tôi đã nói là khi anh chạy với đàn bò, việc gì cũng có thể

xảy ra.”

“Điều tôi muốn nói là cha tôi... suốt cuộc đời ông ấy... chưa từng hành

động như một người đàn ông. Có lẽ nếu ông ấy...”

“Có lẽ người da đen các bạn phải chạy với những con bò hung bạo hơn.”
Hai kẻ xung khắc nhau ấy im lặng nhìn nhau, rồi Cato nói, “Những con

bò mà tôi chạy cùng, ông Holt ạ, có sừng to như chiếc giường này.”

“Bao giờ mà trông chúng chẳng có vẻ to... bao giờ cũng vậy.”
“Tôi sẽ không bao giờ quên ông đã liều mạng để cứu tôi.”
“Ai tính toán làm gì cơ chứ?” Holt hỏi, và Cato rời khỏi phòng. Holt chỉ

làm ra vẻ khỏe thế, chứ anh đã mất một lượng máu đáng kể, nên Cato vừa đi
khỏi anh liền ngả lưng xuống gối.

“Vết thương có nặng lắm không?” tôi hỏi.
“Không. Anh cảm thấy mình mắc kẹt trong vòng tay chắc khỏe ấy... anh

chàng Pháp đáng thương sợ chết khiếp và hoàn toàn mất trí. Tôi còn làm
được gì? Tôi nhớ đã cảm thấy hài lòng vì con bò đó sẽ không húc Cato lúc
ấy đang dán mình sát tường. Tôi nhớ đã nghĩ con bò nên tấn công tôi thì tốt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.