SÁU NGƯỜI ĐI KHẮP THẾ GIAN - Trang 689

như cũng không để ý đến những người đang vừa đi vừa than vãn bên cạnh
mình. Cô như một bóng ma, đôi mắt vô hồn, đi qua những đường phố thân
thương đã mang lại cho cô biết bao niềm vui.

Hai giờ sáng, khi đoàn diễu hành vẫn còn bốn tiếng nữa mới đến bình

minh, Britta bỏ họ lại và đến Bar Vasca, tìm thấy tôi đang ngồi cùng mấy
người thợ đốn gỗ.

“Chú Fairbanks, chú phải đưa cháu đến bệnh viện. Ngay bây giờ.”
“Vào giờ này ư!”
“Cứ nói với họ cháu là vợ ông ấy... Vừa từ Madrid tới.”

Tôi đi cùng cô qua con đường tối đen tới quân y viện, nói với người gác

cổng đang ngái ngủ, “Đây là vợ người Mỹ bị thương.”

“Ông bảo bà ấy sáng ra hẵng đến.”
“Nhưng cô ấy vừa mới từ Madrid tới.”

Thái độ khó chịu, người đàn ông trong chiếc áo choàng trắng nói, “Được

rồi, nếu là vợ ông ấy thì tôi sẽ lên báo.”

Ra hiệu cho chúng tôi chờ, anh định lên gác, nhưng tôi đã chặn trước

bằng cách túm tay Britta dẫn đi. Khi chúng tôi tới cửa phòng Holt, người
gác ngó vào xem anh có ngủ không, nhưng Holt đang thức, vì vậy tôi mở
rộng cửa đẩy Britta vào. “Su esposa está aquí,

[99]

tôi nói, thế là người gác bỏ

đi. Tôi định tránh đi, nhưng cả Britta lẫn Holt đều muốn tôi ở lại.

Cuộc nói chuyện của họ khá lạ lùng, và nếu không được nghe tận tai tôi

sẽ không tin nổi nếu có bất kỳ ai khác kể lại.

Britta lại gần giường và nắm hai tay Holt, “Chúng em đã cầu nguyện cho

ông... ở ngôi nhà thờ nền trũng ấy,” cô nói.

“Tôi đã bảo các bạn phải đi cho kịp con tàu đó cơ mà.”
“Các bạn khác sẽ đi.”

“Cô cũng nên đi.”
“Ông Holt, em đã cùng đoàn diễu hành đi theo các ban nhạc. ‘Khổ thân

ta, khổ thân ta,’ họ than như vậy. ‘Khổ thân ông Holt,’ em thì lại hát thầm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.