SÁU NGƯỜI ĐI KHẮP THẾ GIAN - Trang 692

“Ý chú là mỗi năm?”
“Có năm còn nhiều hơn, không bao giờ dưới con số đó. Tôi biết vì tôi giữ

tiền tiết kiệm cho anh ấy. Và cô cho là anh ấy đã tiết kiệm được bao nhiêu
rồi?” Một lần nữa cô lại không muốn đoán, vì vậy tôi nói, “Gần một triệu đô
la.”

“Chú không định nói là đô la Mỹ đấy chứ?” Khi thấy tôi gật đầu, cô nhìn

chằm chằm xuống bàn, rồi nói nhỏ, “Là một triệu phú... triệu phú đô la... thế
mà sống khổ cực như vậy.” Lúc đó cô không nói thêm gì nữa, nhưng khi các
ca sĩ tạm dừng, chúng tôi vẫn nghe thấy các ban nhạc còn chơi ở phía xa xa,
lúc bốn giờ sáng, và cô bảo tôi, “Chú Fairbanks, đêm nay cháu cô đơn đến
nỗi sẽ nhảy qua cửa số nếu cứ có ngủ. Cháu sẽ lại tham gia đoàn diễu hành.”
Tôi đưa cô trở lại tòa thị chính, ở đó tôi nhìn thấy cô sụp xuống sau một
trong những ban nhạc đang chơi rất ồn ào. Khi tiếng nhạc ngừng, Britta
buông mình xuống đất và bắt đầu dập đầu vào đá. Tôi để cô ở lại đó.

* * *

Ngày mười lăm tháng Bảy Pamplona như địa ngục. Cảm giác bức bối khó

chịu bắt đầu lúc năm rưỡi sáng, khi không còn một txistulari nào thổi sáo
hay chơi kèn coóc nê. Bảy giờ, không quả pháo thăng thiên nào nổ và trong
các quán cà phê chẳng có ca sĩ nào. Với một tốc độ dường như bất khả,
thành phố công nghiệp xóa sạch mọi vết tích ăn chơi hôm trước, và các cửa
hàng lại mở cửa theo giờ thường lệ. Các rào chắn bằng gỗ mà phía sau hàng
nghìn người từng đứng xem bò chạy đã được chở vào kho chờ năm sau, còn
các hố chôn cột trên phố được chèn gỗ và lấp cát.

Quảng trường trung tâm không còn cảnh chuẩn bị bắn pháo hoa, màn

trướng trên sân khấu đã được gỡ hết. Lúc này xe cộ đã lưu thông bình
thường, Estafeta đã lắng xuống thành một phố buôn bán nhỏ, và Teléfonos
lại là nơi để người ta gọi điện thoại chứ không phải hiện trường của lòng can

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.