SÁU NGƯỜI ĐI KHẮP THẾ GIAN - Trang 694

“Dùng từ sai rồi.”
“Ông nghĩ là từ gì đây?”

“Tôi không biết. Những thanh niên đặc biệt, anh nghĩ thế nào?”
“Còn Clive? Anh ấy rất khá đấy.”
“Có lẽ anh ấy là người khá nhất bọn.”

“Gretchen cũng nghĩ thế. Ông có biết hai người ngủ với nhau không?”
“Như có người đã nói, ‘Ai lưu thành tích chưa?’ Bụng anh sao rồi?”
“Không sao. Một hai ngày nữa là tôi sẽ ra viện. Bác sĩ ở đây đúng là

không thể tin nổi.” Anh cho tôi xem cái bụng quấn băng và vui vẻ vỗ vào
đó. Tôi cau mày.

“Bao giờ chúng ta có thể đi Madrid?” tôi hỏi.
“Ngày kia. Ông lái xe.”
“Britta cũng là một tài xế cứng tay đấy,” tôi gợi ý.

“Giữ cô ấy tránh xa đi. Cô ấy mới mười tám, còn tôi thì đã bốn mươi ba.”
“Cô ấy còn yêu anh nữa. Cả đêm đau khổ lang thang khắp các phố đấy.”
“Đêm qua thì có đến hàng nghìn người lang thang ngoài phố.”

“Harvey, cô gái này sẽ đi Ceylon với anh. Dù anh có đồng ý hay không.”
“Tôi sẽ mua cho cô ấy một cái quán ở Torremolinos.”
“Cô ấy biết một điều mà tôi cũng biết, Harvey. Anh cần cô ấy.”

“Thời nay con gái lại đi cầu hôn?”
“Lớp người mới là thế đấy.”
“Tôi không ưa lớp người mới. Và tôi không muốn cô ấy có mặt trong xe.

Cho cô ấy lên tàu về đi.”

“Harvey, cô ấy đã đúng về một chuyện. Đây là cơ hội cuối cùng của anh.

Nếu gạt bỏ cô ấy thì rồi anh sẽ thành một ông già khó tính khó nết... cô độc
đấy.”

Hình như vết thương có vẻ nghiêm trọng hơn những gì anh để lộ ra bên

ngoài vì tôi thấy anh hít vào thật sâu. Tôi rời đi, và nhá nhem tối Britta đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.