SÁU NGƯỜI ĐI KHẮP THẾ GIAN - Trang 72

reo lên, “Không biết cậu ta có liên lạc được với Ceylon không nhỉ?” Kết quả
là Gunnar tìm mọi cách thực hiện chuyện đó, bắt liên lạc với một người Anh
ở Kandy, rồi trong nhiều đêm căng thẳng, Gunnar cùng ông Bjørndahl chụm
đầu bên chiếc radio, nói chuyện với Ceylon; và hết giờ này sang giờ khác,
những thông điệp lạ lùng được trao đi đổi lại, và đến nửa đêm ông Bjørndahl
trở về nhà, hớn hở vì Ceylon thực sự tồn tại. Nhưng Britta nhận thấy trong
suốt thời gian bị thu hút bởi niềm say mê này, Gunnar gần như quên hẳn cô,
và trong suốt tháng Mười, họ không lên giường với nhau một lần nào.

Nhưng một vấn đề thậm chí còn sâu xa hơn tình dục đã nảy sinh: đầu

tháng Mười một, Tromsø đi vào đường hầm, buộc Britta phải nghi ngờ
những giá trị sống ở Na Uy. Hàng năm, cứ đến ngày hai mươi hai tháng
Chín, trong chu trình lên xuống đã định trên khoảng trời, vầng dương lại tiến
đến điểm giữa của hành trình lặn xuống, và rồi ngày và đêm có độ dài bằng
nhau; nhưng ngay sau đó mặt trời xế bóng, vì vậy ngay cả giữa trưa nó cũng
khuất dưới đường chân trời khiến cho ngày thì ngắn và đêm thì vô tận. Khi
tháng Mười hai đến gần, dân Tromsø nói: “Chúng ta sắp vào trong đường
hầm rồi,” một lối so sánh thích hợp, vì nó truyền tải ý niệm là sau một đoạn
dường dài tối tăm thế giới sẽ lại một lần nữa bừng lên ánh sáng ban ngày vui
tươi; nhưng đối với lớp trẻ hình ảnh ấy thật ảm đạm vì họ không thể tìm
được niềm an ủi ở sự hứa hẹn về một mùa xuân xa vời vợi. Họ chỉ thấy nắng
đã tắt và thời gian mù mịt giữa ánh sáng và bóng tối đè nặng lên tâm hồn họ
đã bắt đầu.

Giữa tháng Mười hai, khi bóng tối đã sâu thẳm phía trên họ, cha Britta nói

một cách triết lý: “Vậy đấy, chúng ta lại đến đây rồi đâm đầu vào đường
hầm.” Và những đêm tiếp theo, Britta thấy cha trốn biệt trong căn phòng
nhỏ nghe bản nhạc Ceylon hư ảo, và thường thường khi đang làm việc trong
văn phòng lão Mogstad, cô lại thấy mình huýt sáo nho nhỏ khúc cavatina
trong vở Thợ mò ngọc trai, như thể cuộc sống của cô cũng đang tồn tại
trong một giấc mơ, và cô cảm thấy chính mình cũng bị mắc vào sự viển vông
đã hạ gục cha cô, và thế giới dường như không thể chịu đựng được nữa, và
cô thì thầm: “Mình muốn mặt trời.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.