SÁU NGƯỜI ĐI KHẮP THẾ GIAN - Trang 729

“Nhưng là heroin phải không?”
“Phải.”

Bốn bạn trẻ nằm im trong vài phút, ai nấy đều cố suy nghĩ xem tiếp theo

nên nói gì. Cuối cùng Monica cũng lên tiếng: “Các bạn ạ, tuyệt lắm. Tuyệt
thật đấy. Đúng những gì mà người ta đã tả. Mình sử dụng cách nào không
quan trọng... sụt một cái, nó vào ngay mạch máu chính và thế là có mùa
xuân vĩnh cửu. Ta nghĩ LSD mở mang sự hiểu biết...” Trong vài phút liền cô
thao thao bất tuyệt, trình bày tính chất ưu việt của heroin, và trạng thái phởn
phơ của cô rõ rệt đến nỗi giờ thì Gretchen và Joe biết là hồi chiều Monica và
Cato chắc chắn đã chích.

Joe hỏi, “Các bạn đã bắt đầu với cái quán Ấn Độ ở Lourenço Marques ấy,

phải không?”

“Chúng em kiếm được một ít ở Beira nữa, và em còn biết tên một người

được đánh giá rất cao trên đảo Moçambique.”

“Nếu muốn dừng lại ngay bây giờ,” Gretchen hỏi, “các cậu có làm được

không?”

“Dừng lại? Cậu đùa đấy à? Toàn bộ quá khứ của tớ chỉ là khúc dạo đầu

thôi, như nhà thơ đã từng nói. Tớ đã phải tiến từng bước từng bước một mới
được như thế này, và bây giờ tớ vẫn bình an vô sự.”

“Nói cho tớ biết đi, Monica, cậu không tiêm vào tĩnh mạch đấy chứ?”

“Không. Tớ chỉ chích dưới da thôi. Nhưng nếu tớ có quyết định tiêm vào

tĩnh mạch thì cũng không việc gì đến cậu cả.”

Có vẻ như nói thêm nữa cũng bằng thừa, chiếc pop-top im ắng trở lại, và

sau một lúc khá lâu Joe mới lên tiếng hỏi, “Cato, cậu thì sao?”

Hiển nhiên là Cato đã chích cho mình một liều nhẹ hơn của Monica hoặc

tác động của heroin đối với anh có khác, vì anh tỏ ra rầu rĩ vô cùng: “Theo
như cách Holt thường nói ở Pamplona... thường thôi.”

“Ý tôi là, cậu có thể dừng lại được không nếu chúng tôi quyết định...”
“Nếu các cậu quyết định? Các cậu là cái thá gì mà đòi quyết định?” Cato

ngừng lại một lát, rồi anh bỗng cao giọng nói to hơn, “Cậu tưởng cậu là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.