SÁU NGƯỜI ĐI KHẮP THẾ GIAN - Trang 783

chương trình âm nhạc lặp lại những gì chúng tôi đã được thưởng thức ở
Torremolinos bốn tháng trước đây, chỉ khác là các đĩa hát mới hơn.

Tôi hỏi đại úy Teixeira làm sao có được những đĩa đó, vì anh vốn đóng

quân tại một trong những vùng xa xăm nhất của châu Phi, thì anh giải thích,
“Trong một tạp chí âm nhạc từ London chuyển đến, chúng tôi thấy danh
sách những bài hát được ưa thích, vì thế mỗi lần lái máy bay đưa khách lạ
đến khu bảo tồn động vật hoặc xuống con đập ở Cabora Bassa và được hỏi,
‘Chúng tôi có thể gửi gì từ New York cho các anh?’ chúng tôi lại đưa cho họ
một danh sách đĩa hát và địa chỉ của hãng Sam Goody. Ông xem đây!” Anh
lật qua các album và tôi thấy có Octopus, Cream, Led Zeppelin và The
Mamas and the Papas. Trước sự ngạc nhiên của ông bà Gridley, những
người vốn không quen nghe thể loại nhạc này, tôi đề nghị Silva Costa bật bài
“Creeque Alley” trong album cuối cùng, và khi những giai điệu quen thuộc
của nó tràn ngập gian phòng khách nhỏ, tôi lại nghĩ bài hát này thật đương
đại: không hay ho, không đặc sắc, không cống hiến bất cứ gì hảo hạng ngoại
trừ tính toàn diện, và cả thực tế là nó mô tả những gì xảy ra cho các bạn trẻ
mà tôi quen biết.

Đĩa hát tiếp theo mang đến một quãng thời gian giải lao thú vị. Nó bắt đầu

khi Cato tuyên bố, “Đây là nhạc hiệu của chúng tôi.” Các hợp âm đầu tiên
vừa vang lên, Monica đã nhảy đến trước máy quay đĩa để bảo vệ nó theo
đúng cách một con hổ mẹ bảo vệ đàn con của mình. Tôi không hiểu cô định
làm gì, nhưng các bạn trẻ khác thì biết, vì họ đã nhận ra khúc nhạc ấy và phá
lên cười giễu cợt. Hiển nhiên sự trêu chọc nhắm vào tôi, và rốt cuộc tôi cũng
vỡ lẽ. Bài hát ấy là “Lucy in the Sky with Diamonds”, và nó cũng có vẻ vô
hại như lần đầu tôi được thưởng thức.

Savonarolad

[119]

của chúng ta sẽ đập nát cái này cho mà xem,” Monica

cảnh báo Costa Silva. Rồi, như thể chưa hề có cuộc tranh cãi trong căn nhà
tròn, cô xoay người hôn lên má tôi, và bất chấp cơn giận lúc nãy, tôi vẫn
muốn tiếp tục trông nom cô.

Sau bữa ăn tối chóng vánh, chúng tôi nghe nhạc cho tới tận nửa đêm, rồi

tôi nói, “Các sĩ quan này phải về doanh trại, chúng ta cũng phải ngủ một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.