SÁU NGƯỜI ĐI KHẮP THẾ GIAN - Trang 841

có ai ở căn phòng liền kề xuất hiện. Tôi ngó vào và thấy sáu thanh niên, cả
nam lẫn nữ, đang nằm mê man bất tỉnh trong túi ngủ, như thể đã chết. Mất
một lúc tôi kinh hoảng, tưởng đã có tai họa nào đó xảy ra do thứ heroin độc
hại kia, nhưng nhận thấy thái độ lo lắng của tôi, Claire bèn nhìn vào phòng,
đá nhẹ một cô gái, nghe thấy tiếng rên rỉ đáp lại, và trấn an tôi, “Chẳng có
chuyện gì đâu. Họ vẫn khỏe.” Chắc hẳn tôi đã để lộ vẻ ngạc nhiên trước lời
trấn an này, nên cô nói thêm, “Ờ, đêm qua họ muốn thử xem, ông biết đấy,
bánh nướng mạnh thế nào - và, ông biết đấy, ôi chà, mỗi người ăn hai cái rồi
nằm liệt luôn. Nhưng tự ông cũng có thể thấy họ chẳng sao cả. Thêm mười
tiếng nữa là họ bắt đầu đi lại được thôi.”

Trong lúc Claire đi quanh chào từ biệt mọi người, tôi ở lại với sáu cơ thể

bất động và quỳ xuống vỗ vai một cô. Mí mắt cô ta từ từ hé mở, nhưng chỉ
thấy toàn lòng trắng. Cô ta rên rỉ, lăn người nằm sấp xuống rồi lại quay về
trạng thái bất tỉnh. Một chàng trai - sau này Claire nói với tôi cậu ta là sinh
viên xuất sắc ở Đại học Michigan - có vẻ như đang dần dần thoát khỏi ảnh
hưởng của hai cái bánh, nhưng lúc chống tay định nhổm dậy, cậu ta ngã vật
xuống và lại rơi vào giấc ngủ sâu.

Trong lúc chăm chú quan sát căn phòng bẩn thỉu cùng chuyến hàng khác

thường của nó, tôi thầm nghĩ đám sinh viên đáng thất vọng này đại diện cho
một phần đáng kể của thế giới mới đang trên đà tiến hóa. Họ tiêu biểu cho
đông đảo tâm hồn non trẻ lầm lạc đã chối bỏ xã hội của mình ở Paris,
London, Tokyo và Berlin. Chính họ cung cấp dân cư cho các công xã trên
những ngọn đồi nhìn xuống thị trấn Taos ở New Mexico, các khu kiều dân ở
Nepal và các hang động ở đảo Crete. Họ là một lớp người mới, khó hiểu
nhất, và nhìn sự chọn lọc này, tôi nghĩ đến các gia đình họ bỏ ra đi. Chắc
hẳn những nơi ấy không mấy khác mái ấm tôi đã rời xa khi còn trẻ; cha mẹ
họ chắc hẳn cũng dành cho họ những hy vọng tương tự của cha mẹ tôi đã
dành cho tôi. Có lẽ cả sáu người đang ngủ này đều từng học đại học và đã bỏ
nửa chừng, lãng phí món học phí do cha mẹ họ chu cấp, và tôi tự hỏi các bậc
cha mẹ ấy sẽ cảm thấy thế nào nếu họ có thể đứng tại chỗ tôi lúc này. Đây là
phần mới của thế giới, và những âm vang mà nó đang khơi lên sẽ còn dội lại
nhiều thập kỷ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.