SÁU NGƯỜI ĐI KHẮP THẾ GIAN - Trang 844

Nhìn vào đám đông nhếch nhác đang tạm biệt Claire và bộ bài ta rô của

cô, tôi chẳng dám đánh cược dẫu chỉ một trong những người lôi thôi lếch
thếch ấy sẽ làm được gì nên hồn, vì hiển nhiên họ đã ở vào hạng hỏng đời
rồi; nhưng tôi cũng hiểu là nếu được giao việc tìm nhà lãnh đạo giàu sức
thuyết phục có thể nói chuyện với thế hệ tương lai, thì thay vì ở khách sạn
Mamounia tiệt trùng đang trọ, tôi sẽ có nhiều cơ may phát hiện ra người đó
hơn nếu đến Casino Royale nơi họ trọ.

Song, ngay khi nghĩ đến điều này, tôi cũng nhận ra mình đã dùng từ nhà

lãnh đạo theo hai nghĩa. Từ lớp thanh niên siêng năng trong nước, những
người đang hoàn thành nhiệm vụ học tập theo phong cách truyền thống, sẽ
xuất hiện các nhà lãnh đạo có tính chất xây dựng như Aristotle, Pericles,
Maimonides, Martin Luther, Thomas Jefferson và Winston Churchill, trong
khi từ nhóm người Marrakech sẽ nổi lên những nhân vật thành công nhanh
chóng như Thánh Paul và Thánh Augustine, những người đã thú nhận là
từng sống trong hoàn cảnh tương tự, hay như Byron và Dostoievsky, từng
hấp thu các kinh nghiệm tương đương, như Josef Stalin và Adolf Hitler,
được nuôi dưỡng bằng cùng một thứ suy tư chính trị rối rắm. Tôi ngờ rằng
trong mọi thế kỷ sắp tới, riêng trong vấn đề bộ phận lãnh đạo, thế giới sẽ vẫn
tiếp tục tạo ra và đi theo đúng kiểu thuyết nhị nguyên đó, và lịch sử sẽ là hồ
sơ ghi chép lại sự tương tác giữa hai thế giới của Michigan và Marrakech.

Lúc tôi mang cái túi ngủ hôi hám của Claire ra khỏi Casino Royale, cô

túm tay tôi nói, “Ôi chà, nơi này, ông biết đấy, tôi không bao giờ quên được.
Cả mùi hôi thối. Cả những cuộc tranh luận không dứt của chúng tôi nữa.”

Nhưng khi về đến khách sạn Bordeaux, chúng tôi lại cảm nhận được một

bầu không khí khích động kiểu khác, vì có vẻ như mọi người đều đổ hết ra
ban công. “Chuyện gì vậy?” tôi hỏi, và một cô gái trường Wellesley chỉ về
phía phòng Monica trên tầng ba. Tôi đánh rơi cái túi ngủ của Claire và chạy
lên thang, nhưng chưa được mấy bước đã thấy Monica đứng ở cửa phòng,
quan sát Big Loomis và Cato khiêng một vật từ phòng khác ra.

“Gì vậy?” tôi hỏi.

“Anh gay Mississippi,” một cô gái thầm thì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.