SÁU NGƯỜI ĐI KHẮP THẾ GIAN - Trang 850

nài Gretchen hát, rồi một thời gian sau anh lặng lẽ đi tiếp lên phía Bắc, tới
Tangier và rồi Torremolinos, nơi mọi người vẫn đang chờ anh ở quán
Alamo.

* * *

Những buổi tối rảo bước về khách sạn, tôi thường ngẫm lại các cuộc bàn

luận nghe được trong phòng Inger và tôi luôn lấy làm lạ không hiểu sao các
bạn trẻ lại lớn tiếng phát biểu ý kiến của mình đến thế và sao họ lại ít đọc
sách vở để củng cố những ý kiến đó đến thế. Đây là một thế hệ không cần
sách vở. Tất nhiên, ai nấy đều có trong tay các tập sách của Herbert Marcuse
và Frantz Fanon, nhưng tôi không thấy người nào thật sự đọc ngay cả những
tác phẩm dễ hiểu nhất như Tiểu luận về Giải phóng hoặc Tiến tới cách mạng
châu Phi
hoặc Người cùng khổ trên trái đất. Và cũng đúng là phần lớn du
khách đều đã đọc các bài báo về lý thuyết của Marshall McLuhand

[131]

, và

hầu như chẳng ngày nào lại không có người tuyên bố, “Suy cho cùng,
phương tiện truyền thông chính là sự xoa bóp,” nhưng tôi chưa gặp ai từng
đọc cuốn sách có cái tên mang tính đúc kết vấn đề ấy và cũng chẳng biết
người nào hiểu được câu đó nghĩa gì.

Lúc nào cũng có một bản Kinh Dịch quăn mép nằm đâu đó trong khách

sạn, và nhiều người đã xem lướt qua, nhưng chẳng có ai đọc, ngay cả cô
Claire người Sacramento. Trong nhóm bạn trẻ này chưa mấy ai biết đến
những cuốn sách có ảnh hưởng lớn của thời đại và tôi thường tự hỏi làm sao
họ có thể học được đến cao đẳng. Trong khi đó, khả năng ăn nói của họ lại
rất đáng kể và họ có thể bàn luận dông dài gần như về bất cứ đề tài nào. Sáu
lời tuyên bố mà một tối tôi ghi nhớ được đều điển hình cho các kết luận mà
họ rút ra được hàng đêm:

“Chúng ta đã bước vào thời đại được Walter Lippmann gọi là Thời đại

Bóng tối Mới.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.