SÁU NGƯỜI ĐI KHẮP THẾ GIAN - Trang 874

một đầu óc thực tế khó lay chuyển. Anh là một người Do Thái sẽ phải tiến
hành cuộc chiến của mình ở đâu đó, và anh không định vì lý do kinh tế mà
chiến đấu chống lại Cato Jackson trên đường phố nào đó của Mỹ; anh sẽ
chiến đấu tại Israel, nơi quân địch xuất đầu lộ diện và nơi sự sống còn của
một dân tộc bị đe dọa. Anh là người đàn ông trẻ phải chịu gánh nặng khủng
khiếp ấy - khả năng nhìn nhận rõ ràng điều gì nên làm - và anh đã cam kết
làm điều đó.

Rạng sáng, khi chiếc máy bay lên phía Bắc lăn bánh ra đường băng

Marrakech, thằng Jemail thức dậy nói, “Anh nên đi ngay thì hơn,” và Holt
nhất định đòi tiễn Yigal ra máy bay, hy vọng vào phút chót có thể thuyết
phục được Yigal giữ quốc tịch Mỹ. Như vậy tức là tôi được giao phó canh
giữ thằng Jemail cho đến lúc chiếc máy bay của hãng Air France khởi hành
đi Casablanca. Câu cuối cùng Yigal nói với tôi là, “Monica ốm quá. Phải có
cách gì chứ...”

Nhưng đó chưa phải câu nói cuối cùng giữa bốn người chúng tôi, vì khi

Holt rời khỏi phòng, thằng Jemail chộp lấy tay anh nói, “Nếu lỡ ông không
quay lại ký hai tấm séc du lịch... ông có biết cháu sẽ làm gì không?” Khi
Holt hỏi, thằng bé Ả rập bảo, “Cháu sẽ đến đồn cảnh sát... buộc tội ông lén
đưa gián điệp vượt biên.”

* * *

Việc Yigal từ bỏ nước Mỹ tác động mạnh mẽ đến Holt. Chúng tôi ngồi

trong căn phòng khách sạn bài trí tỉ mỉ của anh và nhìn chăm chăm vào tấm
biển mới cho biết chúng tôi đang ở cùng vĩ độ với Jerusalem, Lahore,
Thượng Hải, Kagoshima, Waco, ở cùng kinh độ với Alte, Santiago de
Compostela, Donegal, Samoa, Christchurch - và anh đập đánh đét vào đầu
gối hỏi, “Lạy Chúa, làm sao một thanh niên có lòng tự trọng lại chọn một
kho đạn tạm thời như Israel thay cho Hoa Kỳ được nhỉ?” Ngay cả lúc chúng
tôi đang nghe Glenn Miller trình diễn “A String of Pearls,” anh vẫn làu bàu,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.